Skip to main content

Kim Sai Thác

8:52 sáng – 25/06/2025

16

Sáng hôm sau.

Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa của nha hoàn Du gia, ta thần thanh khí sảng bước xuống giường.

Cửa vừa mở, mụ ma ma bên cạnh mẹ chồng trợn tròn mắt ngó vào.

Vừa nhìn liền làm rơi chậu nước, kêu “ối trời”, lao thẳng đến bên giường:

“Đại thiếu gia!”

Du Nhược Lân cổ đầy dấu đỏ, trùm kín chăn, sắc mặt đen sì như khuê nữ bị xâm phạm.

Không để ý ánh mắt ngỡ ngàng của bà ta, hắn nghiến răng:

“Hành vi đê tiện, sỉ nhục nho phong, chẳng phải đạo quân tử!”

“Bùi Uyển, ngươi— khụ khụ khụ!”

Hạ nhân túm tụm lại, xôn xao cả phòng.

Ta chỉnh lại cổ áo, ung dung cười:

“Ta là nữ tử, không phải tiểu nhân, càng không phải quân tử.”

Động phòng với tân lang nhà mình thì có gì sai? Quang minh chính đại!

Du Nhược Lân thấy phiền, tiện tay ném chiếc khăn vào lòng mụ ma ma, tức giận:

“Cút ra ngoài!”

Mụ ma ma nhìn thấy vết máu trên khăn, không nhịn được thốt:

“Hai người… thật sự…”

Bà ta vốn được mẹ chồng phái tới để xem trò cười

Du đại công tử thân thể suy nhược, ta thì là người bà ta không ưa, đủ để khó coi.

Ai ngờ…

Mụ ma ma nhìn ta, lại nhìn gương mặt tái trắng của Du Nhược Lân, cùng những vết đỏ lấm tấm nơi cổ hắn…

Du Nhược Lân: “……”

Hắn gân xanh nổi đầy trán:

“Cút—ra—ngoài!”

Một đám người vừa bò vừa chạy.

Từ khi Du đại công tử bị ngã xuống nước, bệnh tình kéo dài, từ trên mây rơi xuống bùn, tính tình thay đổi, ẩn mình trong viện, không thích gặp ai, tắm rửa cũng tự mình làm.

Hạ nhân lỡ bước vào đều bị mắng đến mặt đỏ tai hồng.

Tuy rằng hiện nay hắn bị cha mẹ xem như con bỏ đi, nhưng có lão Tể tướng ở đó, Dù Du thượng thư không thích, cũng chỉ biết cung kính mà chiều theo.

Đám người giải tán.

Du Nhược Lân giận dữ, hất tung chăn lên.

Nhưng tay vừa vươn lấy y phục đã run nhẹ.

Ngay giây sau, một bàn tay đưa áo qua, đặt trước mặt hắn.

Hắn ngẩng đầu, trừng ta:

“Không cần ngươi thương hại! Cút!”

Hắn giật lấy áo, nhưng mới mặc lớp lót, mồ hôi đã túa đầy trán.

Mà ta vẫn đứng yên, chăm chú nhìn, không nói một lời.

Thể diện và tự tôn giằng co trong hắn, mặc càng lúc càng rối.

Cuối cùng không chịu nổi, đấm một cú lên giường, ngã xuống, dùng cánh tay che mắt, nằm đó, thở hổn hển.

Ta không nói gì, chỉ nhanh nhẹn giúp hắn mặc quần áo.

Hắn hạ giọng:

“Bùi Uyển, nàng nói là tự nguyện gả cho ta.

Nhưng nhìn ta thế này… nàng không thấy lời nói của mình thật đáng cười sao?”

Ta ngơ ngác:

“Sao lại là phế nhân? Đêm qua chẳng phải rất tốt sao?”

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc, Du Nhược Lân từ tuyệt vọng chuyển sang hoảng loạn, mở to mắt nhìn ta:

“Nàng, nàng sao lại vô liêm sỉ như vậy! Ép ta… ép ta… ta tuyệt đối không tha thứ cho nàng!”

Ồn ào quá.

Ta hôn lên môi hắn, đắc ý nói:

“Vậy những ngày không tha thứ sau này… sẽ còn nhiều lắm đấy.”

Ta không muốn sau này chỉ sống với canh rau nhạt nhẽo.

Du Nhược Lân nghe hiểu lời ta ám chỉ, mặt lập tức đỏ bừng:

“Không biết xấu hổ!”

Thật kỳ lạ.

Đã động phòng rồi, mà còn biết xấu hổ sao?

17

Tính tình của Du Nhược Lân rất cố chấp.

Hắn tự cho rằng bản thân sống chẳng được bao lâu nữa, nên dĩ nhiên cũng chẳng để tâm tới điều gì.

Phu phụ nhạc gia cũng nghĩ như vậy.

Cho nên khi hắn cùng ta tới thỉnh an phu phụ, phu phụ chẳng hề chừa cho ta chút thể diện nào.

Người mở miệng trước là cha chồng:

“Nhược Lân thể nhược, ngươi đã gả vào đây, phải hầu hạ cho tốt, tận tâm tận lực.”

Du Nhược Lân cười lạnh:

“Ta là bệnh, chứ đâu phải tàn phế, có gì mà cần người hầu hạ?”

Mẹ chồng tiếp lời:

“Tốt nhất là có thể sinh được trưởng tôn, đừng là một con gà mái không biết đẻ trứng, làm trò cười cho thiên hạ.”

Du Nhược Lân đáp lại:

“Ta không sinh được, cũng đâu cần nữ nhân khác gánh tội thay. Nương nói nghe thật hay, nhưng nếu thật sự ta sinh được trưởng tôn trước cả Du Nhược Đình, người còn cười nổi không?”

Sau đó là Du Thiến Nhi bất mãn:

“Đại ca huynh nói lời này là ý gì! Sao có thể ăn nói như vậy với cha mẹ! Còn ngươi nữa!”

Nàng ta chỉ vào ta, gây sự:

“Ngay cả phu quân mình cũng không quản được, giữ ngươi để làm gì?!”

Ta há miệng, vừa định lên tiếng, người bên cạnh đã cười lạnh:

“Ngươi dám ăn nói như vậy với đại ca và đại tẩu, coi là có quy củ? Không coi ai ra gì, lớn tiếng quát tháo, giữ ngươi để làm gì?!”

Rầm!

Du Nhược Đình vừa uống rượu say từ tửu lâu về, vỗ mạnh lên bàn, lớn tiếng quát:

“Du Nhược Lân, đừng tưởng mình là một kẻ ốm yếu thì cả nhà phải nhường ngươi! Cãi lời cha mẹ, chọc cho muội muội khóc, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ ngươi một trận!”

Du Nhược Lân nghiêng mắt liếc hắn, khinh thường cười nhạt:

“Ngươi là thứ gì mà dám chỉ tay vào ta nói chuyện?”

“Nhược Lân!”

Trước đây dù Du Nhược Lân nói gì, mẹ chồng cũng chẳng phản ứng gì. Nhưng khi hắn nói đến tiểu nhi tử, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, quát mắng:

“Sao ngươi có thể nói với đệ đệ như vậy?!”

“Sau này cái nhà này còn phải dựa vào đệ ngươi đấy!”

Bà ta nghĩ rất đương nhiên rằng Du Nhược Lân sớm muộn cũng tạ thế, Du gia sau này dĩ nhiên thuộc về Du Nhược Đình.

“Không chỉ ngươi, ngay cả người vợ mới cưới này của ngươi, nếu ngươi chẳng may xảy ra chuyện gì, chẳng phải cũng phải nhờ đệ đệ ngươi chăm sóc quả phụ?”

Du Nhược Đình nghe vậy liền gào lên:

“Ta không cần!”

“Du gia là của ta, ta không muốn nuôi một tên bệnh tật với một quả phụ!”

Lời nói thẳng thừng như vậy, không phải lần đầu hắn buông lời.

Chẳng trách, chẳng trách Du Nhược Lân lại lạnh nhạt với bọn họ như thế, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ dễ nói chuyện đêm qua lúc gặp ta.

Ta bật cười, đưa tay đặt lên cánh tay Du Nhược Lân, chậm rãi lên tiếng trước một bước:

“Tiểu thúc sao lại nói vậy? Tuy phu quân có phần thể nhược, nhưng cũng chưa đến mức đoản mệnh ngay. Ngươi làm đệ đệ mà lại nguyền rủa ca ca ruột mình như thế, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này bước lên quan lộ, e là khó tránh bị người ta bắt thóp.”

Du Thiến Nhi xưa nay chẳng vừa mắt ta, thấy ta mở miệng, cũng muốn cãi lại.

Nhưng ta đã nhìn nàng ta, đổi hướng nói:

“Tiểu cô nương sắp xuất giá rồi, cũng vậy thôi, nếu tiếng xấu rằng mắng chửi huynh trưởng truyền ra ngoài, chỉ e hôn sự tốt đẹp cũng khiến người khác do dự, không phải sao?”

“Ngươi nói bậy gì đó!  Hách Ca ca đâu có chê ta!”

Nhắc đến việc hôn nhân, Du Thiến Nhi tức đến dậm chân.

Nực cười, Hách Diệp có chê nàng ta hay không, thì liên quan gì đến ta.

Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào phu phụ nhạc gia:

“Phu quân lời lẽ có phần thất lễ, quả thực là vì bệnh lâu ngày tích uất trong lòng, không phải cố tình như vậy. Con dâu xin thay phu quân bồi tội với cha mẹ, có điều——”

Giọng ta chợt đổi, chậm rãi nói:

“Nói tới nói lui, triều ta xưa nay lập đích lập trưởng là quy củ sắt thép, trưởng tử đích xuất nếu mất thì mới tới trưởng tôn, cả hai đều không còn thì mới tới lượt thứ tử kế thừa trọng trách gia tộc.”

“Thứ cho con dâu nói thẳng, những lời vừa rồi của mẹ chồng thật chẳng hợp lẽ, vạn lần không nên nói ra.”

“Có đúng không, cha chồng?”

Con đường quan trường khúc khuỷu hiểm trở, có thể leo tới vị trí hôm nay, dĩ nhiên là cẩn trọng từng ly từng tí.

Nếu lỡ bị kẻ địch chính trị bắt được thóp, phiền phức sẽ dây dưa không dứt.

Cha chồng ta tất nhiên hiểu rõ ẩn ý trong lời ta nói, híp mắt nhìn ta hai giây.

Ta sắc mặt bình thản, như thể chẳng nói gì, chỉ vô tội mỉm cười nhìn họ.

Mẹ chồng nhịn không được, chỉ tay vào ta:

“Ngươi——”

“Ngươi nói đúng.”

Cha chồng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng lạnh tanh:

“Dù gì cũng là chuyện trong nhà, nhưng ai nấy đều phải cẩn ngôn thận hành, nhất là các ngươi——”

Ông chỉ vào Du Thiến Nhi và Du Nhược Đình:

“Nếu còn ăn nói bừa bãi, không tránh được bị phạt cấm túc trong viện!”

Còn với ta và Du Nhược Lân, ông chẳng thèm nhìn một cái, chỉ lạnh nhạt buông một câu khi lướt qua:

“Về phần các ngươi? Tự lo cho mình đi.”

Là gia chủ, lại giữ chức cao trong triều.

Điều ông ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp.

Du Nhược Lân là trưởng tử bất hiếu, cãi lời cha, ông còn có thể nhẫn.

Nhưng ta – một tân nương mới vào cửa, cũng dám bất kính, thì chính là không biết điều.

Nhưng —— điều đó thì liên quan gì đến ta?

Được bọn họ yêu thích thì cũng chẳng đổi được bạc hay quyền thế.

Ngược lại, chỉ chuốc lấy vô vàn ấm ức.

Vậy thì ta còn nhẫn làm gì nữa?

Ta vẫn chưa quên, mục đích ta gả vào đây là gì.