Skip to main content

Chỉ Thấy Chàng Như Núi Xanh

3:53 chiều – 24/06/2025

8.

Từ sau khi A Huân vào Quốc Tử Giám, mỗi tháng chỉ được về phủ hai ngày. Mà mỗi lần trở về, đệ lại nhốt mình trong phòng, cặm cụi viết lách không ngừng.

Ban đầu ta còn ngỡ bài vở nơi Giám học quá nặng, mãi đến một ngày, tế tửu của Quốc Tử Giám gửi lời tới phủ Quốc Công, mời ta tới một chuyến — nói rằng A Huân xảy ra xích mích với người khác.

Ta vội vã chạy đến, liền thấy A Huân đang đứng phơi mình giữa sân Quốc Tử Giám để chịu phạt.

“Chuyện gì xảy ra với A Huân thế này?”

A Huân đỏ hoe mắt, liếc ta một cái rồi nhỏ giọng nói:
“Là bọn họ ép đệ gian lận, đệ không đồng ý. Thế là chúng liền xé sách vở của đệ. Đệ không nhịn được, đẩy ngã Chu Trình. Nhưng chúng đông người, đệ đánh không lại. Sau đó thì bị Lâm trợ giáo bắt gặp…”

Nhìn gương mặt bầm tím của A Huân, lòng ta quặn thắt.
Hít một hơi thật sâu, ta xoa đầu đệ rồi dịu giọng:
“Ừ, A tỷ biết rồi. Đừng sợ, đi thôi. A tỷ sẽ đòi lại công bằng cho đệ.”

A Huân hít mũi một cái, gật đầu thật mạnh.

Khi ta dắt đệ bước vào chính điện, lại bắt gặp một thiếu niên mặt mũi bầm dập khác đang đứng phía sau một cô nương y phục lộng lẫy.

Thiếu niên ấy ưỡn ngực, chỉ tay về phía chúng ta, ngạo mạn nói:
“Trưởng tỷ, chính hắn khi dễ ta!”

A Huân lập tức phản bác:
“Ngươi nói bừa! Rõ ràng là ngươi ép ta cùng gian lận, ta không thuận theo thì ngươi liền xé sách của ta. Ngươi thẹn quá hóa giận trước!”

Ánh mắt tên thiếu niên rõ ràng có chút chột dạ, còn khẽ kéo tay áo của vị cô nương được hắn gọi là trưởng tỷ.

Trưởng tỷ của hắn mỉm cười nhẹ, đặt ly trà xuống, chậm rãi bước về phía ta:

“Đệ đệ của ta tuy có chút nghịch ngợm, đôi khi nghĩ ngợi hồ đồ, nhưng vết thương trên mặt nó, các người cũng nên cho bọn ta một lời giải thích chứ?”

Ta nhìn nữ tử trước mặt, biết rõ đệ đệ nàng ta sai trái trước, vậy mà vẫn bênh vực đến thế, trong lòng lập tức trào lên một cơn giận.

“Chuyện khởi đầu là do đệ đệ của cô, đệ ta là kẻ bị ức hiếp, lẽ nào bọn ta mới là kẻ cần phải giải thích?”

Nữ tử kia thản nhiên cười khẽ một tiếng:
“Thì sao? Phụ thân ta là Bình Xương hầu, ta nói các người sai, tức là sai.”

Nghe nàng nói không thông đạo lý, ta không nhịn được bật cười nhạt.

“Đại nhân tế tửu, ai đúng ai sai, hẳn là người đã thấy rõ.”

Tế tửu đại nhân sắc mặt khó xử:
“Việc này… việc này…”

Ta không đợi ông ta do dự tiếp, giọng lạnh đi vài phần:

“Đây là kinh thành, là chốn Thiên tử ngự trị, núi sông này nào phải mang họ Viên của phủ Uy Viễn hầu? Nếu đệ ta thực sự có lỗi, người cứ xử phạt theo luật, ta tuyệt không ngăn cản. Nhưng nếu không có lỗi, thì ai cũng không thể ép buộc đệ ta phải nhận sai!”

“Ta nghĩ, đại nhân hẳn cũng phân rõ phải trái.”

Tế tửu vẫn còn lưỡng lự chưa quyết.

Lúc này, người đứng bên cạnh là Lâm Triệu Thư rốt cuộc cũng lên tiếng:

“Tế tửu đại nhân, Quốc Tử Giám là nơi được Thiên tử trực tiếp quản lý, nhận thánh mệnh để truyền thụ thi thư, vun trồng nhân tài cho quốc gia. Mà tên Chu Trình kia từ lâu đã ỷ thế hiếp người, ép đồng môn thay hắn làm bài tập, bầu nên bầu khí bất chính. Mà học sinh nơi Quốc Tử Giám, phần lớn sau này sẽ bước vào quan trường, càng phải học lấy cái lễ nghĩa, rèn thân giữ mình, mới không phụ công thánh nhân lập học từ xưa.”

Nghe xong lời ấy, đại nhân Tế tửu như bừng tỉnh, gật gù lia lịa.

Ông quay sang vị cô nương bên cạnh Chu Trình, nói:

“Tiểu thư họ Chu, chuyện này rõ ràng là lỗi của Chu Trình, lại có không ít đồng môn từng bị hắn ức hiếp. Nếu hôm nay không xử trí nghiêm khắc, thì Quốc Tử Giám há chẳng phải trở thành nơi dung túng lũ sâu mọt hay sao?”

Nghe xong lời này, ta đã hiểu tất cả.

Kỳ thực ông ấy sớm đã phân rõ phải trái, chỉ là e ngại quyền thế của phủ Bình Xương Hầu, vẫn luôn chờ có người dám đứng ra đầu tiên, để ông thuận thế mà theo.

May thay, vào thời khắc ấy, Triệu Thư đã bước ra.

Ta nhìn về phía chàng, ánh mắt mang theo cảm kích sâu sắc.

Chàng như hiểu ý, khẽ cười, khom người gật đầu đáp lại.

Chuyện này rốt cuộc cũng êm xuôi.

Khi ta đang chuẩn bị lên xe hồi phủ, bỗng nghe phía sau có tiếng gọi:

“Ah Mạn!”

Ta ngoảnh lại theo tiếng.

Chỉ thấy Triệu Thư thở hổn hển chạy tới, dáng vẻ vội vã.

Ta nhất thời ngẩn người, gần như không kịp suy nghĩ, liền theo bản năng gọi khẽ một tiếng:

“Triệu Thư ca ca…”

Lâm Triệu Thư mỉm cười, hỏi:

“Những năm qua, muội và A Huân sống có tốt không?”

Ta khẽ gật đầu với chàng, dịu giọng đáp:
“Rất tốt.”

Triệu Thư trầm mặc một lát, rồi nhẹ giọng hỏi tiếp:
“Hắn đối xử với muội có tốt không?”

Ta mỉm cười, đáp:
“Thế tử đối với ta rất tốt, Triệu Thư ca ca không cần lo lắng.”

Lúc này, chàng mới thở phào, đưa tay gãi gãi đầu, cười khẽ:
“Muội sống yên ổn là ta yên tâm rồi.”

Ta nhìn chàng, lòng hơi động, liền hỏi:
“Triệu Thư ca ca, sao huynh cũng tới Kinh thành vậy?”

Chàng thoáng ngập ngừng, rồi có chút ngượng ngùng nói:
“Ta nghe phụ thân bảo, muội đã tới Kinh.”

Ta hơi sững người, chẳng ngờ nguyên do lại là vì ta.

Phụ thân của Triệu Thư vốn là huyện lệnh huyện Thanh Tuyền, là một trong số ít vị quan thanh liêm mà ta từng biết.

Thuở nhỏ, phụ thân ta là thầy khai tâm của chàng. Khi ấy, Triệu Thư vẫn luôn miệng nói sau này muốn giống phụ thân ta thi đỗ cử nhân, làm một vị quan tốt như phụ thân chàng.

Chỉ là chức vụ trợ giáo ở Quốc Tử Giám tuy có danh hàm quan lại, nhưng thực chất lại chẳng khác gì một vị tiên sinh dạy học.

Nghĩ đến đây, ta mở lời hỏi:
“Huynh không thi làm quan sao, lại lưu lại Kinh thành làm trợ giáo?”

Triệu Thư khẽ cười:
“Chốn quan trường phần nhiều là hiểm trở, không làm cũng chẳng sao.”

Chúng ta đang trò chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc trời đã xế chiều.

Triệu Thư vội nhắc ta trở về.

Lúc này ta mới chợt nhớ ra, sáng nay đã hứa với Thế tử sẽ đến đón chàng tan triều.

Vội vàng lên kiệu, ai ngờ vì vướng váy mà trượt chân một bước, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

May thay, Triệu Thư nhanh tay đỡ lấy ta.

Ta theo bản năng nắm lấy vai chàng để trụ vững…

Từ xa nhìn lại, cả người ta gần như nép trọn trong lòng chàng.

Ta còn chưa kịp phản ứng, thì bên cạnh đã vang lên một tiếng gọi lạnh như băng:

“A Mạn.”

Ta giật mình nghiêng đầu nhìn lại, thấy thế tử vẫn mặc triều phục chưa kịp thay, sắc mặt đen sì, đang đứng đó.

Vội vàng đứng thẳng người, ta nhìn về phía chàng, vừa lúc bắt gặp ánh mắt sắc bén mà chàng dành cho Triệu Thư.

“Trợ giáo Lâm, hôm nay rảnh rỗi lắm sao?”

Triệu Thư vẫn ôn hòa, nhẹ giọng đáp:
“Cũng tạm. Học trò đã tan học trở về phòng, giờ là lúc ta được thảnh thơi đôi chút.”

Câu nói ấy vừa thốt ra, sắc mặt thế tử lại càng trầm xuống thêm mấy phần.

Ta vội bước tới, nói xen vào:
“Triệu Thư ca ca, huynh về trước đi. Ta sẽ cùng thế tử hồi phủ, không cần huynh tiễn nữa.”

Triệu Thư mỉm cười, gật đầu:
“Được, A Mạn đừng lo. A Huân ở Quốc Tử Giám, ta sẽ để mắt tới nó.”

Ta cảm kích gật đầu, mắt nhìn theo bóng lưng Triệu Thư khuất dần.

Ngay khi ta định bước đến cạnh thế tử, không ngờ mắt cá chân đau nhói, khiến thân hình loạng choạng.

Thế tử thấy vậy, không nói thêm lời nào, bước nhanh tới, bế bổng ta lên, ôm thẳng vào xe ngựa.

 

9.

Suốt dọc đường, ta chủ động bắt chuyện với chàng, nhưng chàng chẳng buồn để tâm, chỉ tựa lưng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ta bất lực thở dài một tiếng.

Những ngày qua ở bên nhau, suýt nữa khiến ta quên mất lời dặn của dì mẫu: thế tử vốn là người tính khí không tốt.

Lần trước vì chuyện của Triệu Thư, chàng đã âm thầm giận dỗi mất một quãng thời gian dài.

Lần này không chỉ trông thấy ta trò chuyện vui vẻ cùng người ta, còn tận mắt chứng kiến cảnh chàng ấy đỡ ta, e rằng lòng dạ thế tử lại nổi sóng.

Chỉ là, chàng đã không thèm để ý đến ta, thì ta cũng chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục lẽo đẽo làm thân.

Chỉ thấy thời gian trong cỗ xe ngựa này, dài dằng dặc như một đời.

Khi xe chậm rãi về đến phủ Quốc công.

Thế tử chẳng nói chẳng rằng, bước thẳng xuống xe mà không ngoảnh lại.

Nhưng đi được vài bước, chàng lại quay đầu trở lại.

Đưa tay về phía ta, giọng lạnh tanh:

“Xuống đi.”

Ta lập tức hiểu ý, vội vươn tay ôm lấy cổ chàng, thuận thế để chàng bế xuống.

Nhưng suốt dọc đường trở về thủy tạ, chàng vẫn không nói một lời.

Vừa đặt ta xuống giường, chàng liền xoay người toan rời đi.

Ta hoảng hốt, vội kéo lấy vạt áo quan phục của chàng.

Thấy bước chân chàng khựng lại, ta còn chưa kịp mở miệng giải thích…

Thì đã bị chàng bất ngờ đè xuống giường, không chút báo trước.

Ngay sau đó, môi ta đã bị chàng hôn phủ lấy, thô bạo đến mức gần như cắn nuốt.

Nụ hôn lần này, không hề có lấy một chút dịu dàng.

Môi ta bị va vào răng chàng mà bật máu, đau đến run rẩy.

Ta cố sức đẩy chàng ra, không chịu nổi sức nặng đè ép trên người mình.

Nào ngờ, chàng chẳng những không lùi lại, mà còn càng thêm dùng sức.

Một tay siết chặt cổ tay ta, giam cầm hoàn toàn mọi phản kháng.

Ta sợ hãi đến phát khóc, nức nở bật tiếng van xin trong tuyệt vọng.

Thế nhưng chàng lại giống như chẳng nghe thấy gì cả, chỉ chăm chăm làm theo ý mình.

Cuối cùng, giọng ta đã khàn đến mức chẳng thể phát ra âm thanh, cả người run rẩy thiếp đi vì kiệt sức.

Khi tỉnh dậy, ánh sáng đã len lỏi qua khe cửa sổ.

Trên người đã được thay xiêm y sạch sẽ.

Chỉ là, nơi mắt cá chân vẫn còn âm ỉ đau, đang có ai đó nhẹ nhàng xoa thuốc.

Ta cố gượng người dậy, nương theo ánh sáng nhạt buổi sớm mà nhìn.

Thấy ngay bên giường, chính là thế tử đang cúi đầu, chuyên chú bôi thuốc cho ta.

Trong lòng ta cũng nghẹn một bụng bực tức.

Hung hăng rút chân lại, rồi vén chăn phủ kín người, chẳng nói chẳng rằng, xoay người nằm xuống ngủ tiếp.

Giận dỗi quay lưng về phía chàng, cả người đầy vẻ oán giận.

Thế nhưng chàng chẳng chịu thôi, cố chấp vén chăn, kéo lấy cổ chân ta.

Ta cố sức giật lại.

Chàng lại càng siết chặt hơn, không để ta giãy giụa.

“Đừng nhúc nhích, chẳng lẽ nàng không muốn chân mình lành lại sao?” – giọng chàng trầm thấp, không giận mà uy.

Ta ấm ức hít mũi một cái, nhẹ giọng đáp: “Không cần chàng lo.”

Chàng không nói thêm lời nào, chỉ yên lặng cầm lấy lọ thuốc, tiếp tục bôi lên vết thương.

Bôi xong, chàng cẩn thận nhét chân ta lại vào trong chăn.

Rồi xoay người, lặng lẽ rời khỏi phòng.