6.
Lúc Quốc Tử Giám khai giảng, trời đã sang xuân.
Từ sáng sớm, ta đã sang viện cữu mẫu giúp A Huân thu dọn hành lý.
Cữu mẫu vừa gấp quần áo vừa dặn dò không ngớt:
“A Huân của chúng ta, vào Quốc Tử Giám rồi thì phải chăm chỉ học hành, sau này thi đỗ công danh. Nhưng nếu có ai bắt nạt, cũng phải biết lên tiếng, nghe rõ chưa?”
A Huân gật đầu dứt khoát:
“Vâng ạ! Con nhất định sẽ cố gắng, sau này làm quan lớn, để tỷ tỷ và cữu mẫu có chỗ nương dựa!”
Nghe vậy, ta và cữu mẫu đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều dâng lên một nỗi vui mừng khó nói thành lời.
Sau khi cùng Tiểu Đào thu xếp xong đồ đạc cho A Huân, ta dắt đệ rời phủ.
Không ngờ, vừa ra đến cổng phủ Quốc công, liền bắt gặp Kỷ Tuần đang mặc quan phục đỏ sẫm đứng chờ từ trước.
Ta vội bước nhanh tới:
“Sao giờ này còn chưa vào triều?”
Kỷ Tuần khẽ cười, đưa tay đón lấy đồ trong tay ta, cẩn thận đặt lên xe ngựa.
“Không vội. Để ta đưa hai người đến Quốc Tử Giám trước đã.”
Ta nghe lòng khẽ rộn ràng, liền vội nắm lấy tay chàng, bước lên xe ngựa.
Suốt quãng đường, A Huân ngồi thẳng người, mặt nghiêm túc đến kỳ lạ.
Không rõ là vì hồi hộp trước ngày nhập học, hay vì đang ngồi cùng Kỷ Tuần mà trở nên căng thẳng như vậy.
Xe ngựa đi không nhanh không chậm, đến nơi thì vừa đúng giờ.
Trước cổng Quốc Tử Giám đã có không ít xe ngựa dừng sẵn.
Kỷ Tuần đưa ta xuống trước, rồi đỡ luôn A Huân. Ngay lúc đó, tế tửu trông coi nơi này đã bước ra đón, hành lễ:
“Thiếu khanh đại nhân cũng đưa người trong phủ tới nhập học sao?”
Kỷ Tuần gật đầu, đẩy A Huân bước lên trước nửa bước, đáp:
“Ngoại đệ Kiều Huân, xin tế tửu quan tâm chỉ giáo.”
Nghe hai chữ “ngoại đệ”, tim ta bỗng khựng lại, trong lòng xẹt qua một tia ngỡ ngàng,
khẽ ngẩng đầu nhìn chàng.
Chàng dường như cũng phát giác ra ánh mắt ấy, đưa tay ra sau nhẹ nhàng vỗ lên lưng ta, trấn an mà không cần lời.
Tế tửu bật cười hiền hòa, rồi quay đầu gọi một thanh niên mặc thanh bào:
“Triệu Thư, đến đây, dẫn vị học sinh này vào học đường.”
Nghe tiếng gọi, ta bỗng giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người được gọi.
Nam tử áo xanh nọ cũng vừa xoay người bước tới, ánh mắt chạm vào ta thì thoáng sững lại,
hiển nhiên là cũng nhận ra ta.
Ta theo bản năng định mở miệng, nhưng lời ra đến môi rồi lại nuốt trở vào.
Kỷ Tuần dường như nhận ra sự lạ giữa ta và Triệu Thư, liền nắm lấy tay ta, cúi đầu khẽ hỏi:
“Biết người đó à?”
Ta nhìn Triệu Thư một cái, rồi lại quay sang nhìn chàng, chần chừ giây lát mới khẽ lắc đầu:
“Không quen.”
Chàng không nói gì, chỉ siết nhẹ tay ta, lực đạo rõ ràng mạnh hơn khi nãy.
Sau khi tiễn A Huân vào học, Kỷ Tuần đưa ta trở về phủ, rồi lập tức rời đi đến Đại Lý Tự.
Trên đường trở về, lòng ta cứ như treo lơ lửng.
Ta thực sự không ngờ, lại có thể gặp được Triệu Thư ở nơi ấy.
…
Đến đêm, Kỷ Tuần trở về khá muộn.
Lúc ấy, ta đã dùng xong bữa tối, cũng đã rửa mặt thay y phục, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Trên người chỉ mặc một lớp trung y trắng mỏng.
Chàng vẫn mặc nguyên bộ quan phục đỏ sẫm ban sáng, hơi lạnh chưa tan, dường như vẫn còn vấn vít quanh người.
Chàng ngồi xuống bên bàn tròn, đưa tay vòng qua eo ta, kéo cả người ta vào lòng.
Ta loạng choạng, ngã ngồi ngay trên đùi chàng.
Vừa định đứng dậy, chàng đã đưa tay giữ lấy eo ta,
gối nhẹ đầu lên vai, mí mắt khép hờ, dáng vẻ mệt mỏi hiện rõ.
Có lẽ là thật sự quá mệt rồi.
Ta vỗ nhẹ lên lưng chàng, dịu giọng dỗ dành:
“Để ta hầu chàng rửa mặt, rồi lên giường nghỉ sớm nhé?”
Chàng khẽ “ừ” một tiếng như lơ đãng đáp lại, sau đó buông lỏng tay nơi eo ta.
Ta theo chàng vào tịnh phòng, bắt đầu giúp chàng cởi quan phục.
Vừa đưa tay chạm vào đai lưng, chàng bỗng vòng tay ra sau cổ, cúi xuống hôn nhẹ một cái.
Ta khựng lại, ngẩn người nhìn chàng chằm chằm, mắt chớp chớp.
“Không mệt nữa sao?”
Chàng cười nhẹ, ngón tay kẹp lấy vành tai ta, ánh mắt đen thẫm mang theo ý vị khó dò, nhìn ta không rời.
Trong lòng ta bỗng chột dạ,
tưởng chàng lại định giở trò gì trong tịnh phòng.
Ta vội vàng lùi lại hai bước, cảnh giác:
“Tự chàng rửa đi! Ta… ta ra ngoài đợi!”
Nói rồi cũng không ngoảnh lại, xoay người bỏ chạy ra khỏi phòng.
Ra ngoài rồi mà trong đầu ta vẫn không ngừng hiện lên cảnh tượng đêm tân hôn trong tịnh phòng hôm ấy.
Qua tấm bình phong mờ ảo, dáng người nam tử khi ẩn khi hiện,
lại thêm tiếng nước róc rách vọng ra, khiến mặt ta bất giác đỏ bừng.
Chàng tắm rất nhanh.
Nghe thấy tiếng động khi chàng đang thay y phục, ta vội leo lên giường,
chui vào chăn, giả vờ như đã ngủ từ lâu.
Kỷ Tuần bước ra, thấy dáng vẻ giả ngủ của ta, chỉ khẽ lắc đầu,
rồi ngồi xuống mép giường, vươn tay kéo ta vào lòng.
Chàng còn cố ý nhéo nhẹ một cái nơi hông ta,
cơn nhột ùa đến khiến ta không nhịn được, phải mở bừng mắt ra.
Chàng cười khẽ, như bị chọc đến vui vẻ:
“Không giả vờ ngủ nữa à?”
Ta xấu hổ cúi gằm mặt:
“Ta đâu có giả vờ…”
Chàng cười khẽ, không tranh luận thêm, liền nằm xuống bên cạnh ta.
Nhưng bàn tay lại bắt đầu “không an phận”.
Ta vội đưa tay giữ lấy tay chàng, cảnh giác hỏi:
“Không mệt nữa sao?”
Chàng bật cười, khẽ dụi mặt vào cổ ta, giọng trầm khàn mang theo ý cười:
“Ngày mai được nghỉ.”
Ta lập tức hiểu rõ ý chàng.
Kỷ Tuần bình thường vốn không phải người buông thả,
chỉ là mỗi khi đến ngày nghỉ, thường hay quấn lấy ta mà đùa giỡn đôi chút.
Nhưng không hiểu vì sao, hôm nay trong lòng ta luôn thấy có gì đó không yên—
như thể tâm trạng chàng đang không được tốt.
Ta mím môi, do dự giây lát rồi vẫn nhẹ giọng lên tiếng:
“Chàng nhẹ một chút, đừng tùy tiện nữa.”
Chàng chỉ khẽ “ừ” một tiếng đáp lại, giọng trầm lặng, không rõ cảm xúc.
Ngay sau đó, bàn tay ấm áp đã lặng lẽ trượt vào trong lớp áo mỏng của ta, mang theo từng đợt hơi thở khẽ khàng mà ấm áp.
7.
Thế nhưng càng lúc, ta lại càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Tối nay, mặc cho ta khẽ khàng van nài thế nào, chàng dường như vẫn không có ý buông tha.
Nhận ra cảm xúc khác thường từ nơi chàng, ta khẽ run giọng hỏi:
“Hôm nay… chàng không vui sao?”
Kỷ Tuần không đáp.
Một lúc lâu sau, chàng mới buông ta ra, trầm giọng nói:
“Vị trợ giáo ở Quốc Tử Giám sáng nay… nàng quen phải không?”
Ta ngẩng đầu nhìn chàng, mím môi.
Sau cùng vẫn lựa chọn thẳng thắn:
“Quen.”
Chàng lại hỏi tiếp, ánh mắt không buông tha:
“Vì sao lại nói không quen?”
Ta cụp mắt, giọng nhỏ nhẹ:
“Chỉ là bạn chơi thuở nhỏ thôi, đã lâu lắm không gặp lại.”
Chàng siết chặt cánh tay đang vòng lấy eo ta,
giọng khàn khàn, mang theo mơ hồ ngờ vực:
“Thật vậy sao?”
Ta thở dài, khẽ nghiêng người, tựa sát vào lòng chàng,
nhẹ giọng:
“Ta nói thật, chàng hứa là sẽ không giận, được không?”
Chàng im lặng một lúc, mới trầm trầm đáp:
“Ừ.”
Ta mím môi, nhỏ giọng nói:
“Triệu Thư là hàng xóm thuở nhỏ của ta. Phụ thân ta rất quý mến cậu ấy, lúc nhỏ các trưởng bối trong nhà thường đùa vui rằng, sau này sẽ gả ta cho cậu ấy.”
“Nhưng từ năm ta mười tuổi rời quê lên kinh, liền không còn gặp lại hắn. Ta cũng không biết… hắn lại vào kinh thành, càng không ngờ đã trở thành trợ giáo ở Quốc Tử Giám.”
Nói xong câu đó, Kỷ Tuần không lập tức trả lời.
Ta bắt đầu thấy bất an, liền khẽ đưa tay chọc nhẹ vào bên hông chàng:
“Chàng ngủ rồi sao?”
Chàng lúc này mới cất tiếng, giọng trầm thấp:
“Chưa.”
“Từ nay về sau, không được nói dối ta nữa.”
Giọng chàng tuy không cao, nhưng trong đó lại ẩn một tầng áp lực không thể coi thường.
Ta mím môi, khẽ “vâng” một tiếng.
Chàng nghe vậy mới đưa tay nhấc ta dậy, bế vào tịnh phòng.
…
Kỷ Tuần vốn là người nghiêm khắc với bản thân.
Dù ban đêm có trễ nải thế nào, sáng sớm hôm sau vẫn luôn dậy rất sớm, hoặc vào thư phòng xử lý công vụ, hoặc ra viện luyện công.
Còn ta, từ sau khi gả vào Thủy Tạ Cư, nơi đây không có chính thất, không ai quản thúc, cũng chẳng có quy củ gì ràng buộc.
Thành ra gần đây ta dần dần trở nên lười biếng, mỗi sáng đều rất ít khi dậy sớm.
Bình thường mỗi khi tỉnh giấc, bên cạnh sớm đã không còn ai.
Vậy mà sáng nay tỉnh dậy, thấy Kỷ Tuần vẫn nằm bên, trong lòng ta lại có chút không quen.
Ta nghiêng người, ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của chàng, khẽ thở dài một tiếng.
Vừa định xoay người ngồi dậy thì đã bị cánh tay chàng kéo mạnh trở lại.
Lực kéo ấy khiến cả người ta ngã thẳng vào lòng chàng, đầu tựa ngay trên ngực.
Chàng vẫn nhắm mắt, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng ta, giọng trầm buông lửng:
“Ngủ với ta thêm một chút.”
Ta chỉ đành bất đắc dĩ nằm trở lại.
Nhưng khi đã tỉnh giấc rồi, lại bị ép nằm im bất động trong chăn, khiến toàn thân ta không yên, chỉ cảm thấy bức bối đến khó tả.
Nằm cạnh Kỷ Tuần, ta không ngừng xoay người, hết nghiêng trái lại nghiêng phải, mấy lần như thế.
Người bên cạnh cuối cùng cũng chịu hết nổi, vươn tay ôm chặt lấy ta, kéo ta trở lại trong lòng.
“A Mạn, nếu còn cựa quậy nữa… thì sẽ có chuyện đấy.”
Ta ngơ ngác hỏi:
“Chuyện gì cơ?”
Kỷ Tuần khẽ thở dài, vòng tay ôm ra sau lưng ta,
nhẹ ấn ta vào lòng chàng.
Ta sững người, chưa kịp phản ứng,
chàng đã dụi mặt vào cổ ta, giọng trầm thấp:
“Hiểu rồi chứ?”
Ta bối rối, khẽ nuốt nước bọt,
ấp úng đáp:
“Hiểu… hiểu rồi, ta không động nữa.”
“Ừ, ngoan lắm.”
Ta căng cứng cả người, nằm im không dám nhúc nhích.
Nhưng chẳng bao lâu sau, người bên cạnh lại bắt đầu không yên phận.
Cuối cùng ta thật sự chịu hết nổi, khẽ thì thầm:
“Hay là… chàng đừng ôm nữa, ta cảm thấy… nó…”
Vừa nói đến đây, chàng đã trêu chọc áp sát vào ta, cố ý khẽ cọ nhẹ.
Mặt ta lập tức đỏ bừng, vội đưa tay đẩy chàng ra:
“Đừng ngủ nữa mà, dậy đi được không?”
Chàng khẽ cười, giọng khàn khàn mang theo ý đùa:
“Không phải đang tỉnh rồi sao?”
Ta càng đỏ mặt hơn, giậm chân một cái, giọng pha lẫn nũng nịu:
“Ta bảo chàng dậy, không phải… nó!”
Chàng khẽ bật cười:
“Được.”
Rồi chậm rãi ngồi dậy, nơi khóe môi thấp thoáng nụ cười không mấy đứng đắn.
Bất chợt, chàng vươn tay bế ta lên… nhưng lại vác thẳng lên vai,
bước đi đầy dứt khoát về phía tịnh phòng.
Chàng nhẹ nhàng đặt ta ngồi ngay ngắn trên chiếc tủ thấp bên trong.
Ngón tay chàng thoáng siết lấy tay ta, ánh mắt đầy suy tư.
Ta lập tức hiểu chàng định làm gì, vội rút tay lại, lắc đầu từ chối:
“Không được!”
Chàng nhìn gương mặt ta đỏ ửng vì xấu hổ, hai tay chống xuống hai bên người ta,
hơi cúi người, ánh mắt nhìn thẳng vào ta không rời:
“A Mạn, như vậy là không công bằng. Là nàng chọc ta trước, thì cũng phải có trách nhiệm chứ?”
Ta giận dỗi phồng má, nghiêng mặt sang bên:
“Không muốn!”
Chàng bật cười, dường như bị dáng vẻ của ta chọc cho vui đến cực điểm.
Rồi ghé sát tai, giọng nói mềm nhẹ như dỗ dành:
“A Mạn ngoan… giúp ta một chút được không? Thực sự là… hơi đau rồi.”
Ta mím môi, gương mặt vẫn còn đỏ bừng.
Cuối cùng vẫn mềm lòng, thấp giọng thì thầm:
“…Vậy thì chàng phải nhanh đấy.”
Chàng hài lòng hôn nhẹ lên trán ta, nắm lấy tay ta đưa đến, khẽ nói:
“Ngoan lắm.”