Skip to main content

Chỉ Thấy Chàng Như Núi Xanh

3:52 chiều – 24/06/2025

1.

Ta ngẩng đầu nhìn chàng, ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Thế tử, ý chàng là gì?”

Ánh mắt Kỷ Tuần trầm xuống, ngón tay chậm rãi lướt qua đôi môi ta, nhẹ như gió thoảng.
“A Mạn, nàng là một cô nương thông minh, chẳng lẽ lại không hiểu ý ta là gì?”
“Nghĩ cho rõ đi. Hiểu rồi thì đến viện của ta tìm ta. Ta luôn chờ.”

Ta khựng người, khẽ hít một hơi, rồi cúi đầu.
Khoảnh khắc đó, đôi mắt bất giác hoe đỏ.

Đệ đệ còn nhỏ, lao ngục thì giá lạnh khôn cùng.
Cữu mẫu thân phận thấp kém, chỉ là một thiếp thất trong phủ Quốc công, căn bản không thể trông cậy.
Người có thể cầu cứu chỉ có Quốc công, nhưng lúc này ông đang phụng chỉ đi Giang Nam, không biết ngày nào mới hồi kinh.
Trong phủ Vinh Quốc Công lúc này, người duy nhất có thể giúp ta, chỉ còn lại chàng.

Ta cắn chặt răng, đến khi chàng quay lưng rời đi, liền đưa tay kéo lấy vạt áo chàng,
ánh mắt long lanh mà nhìn chàng:
“A Mạn nguyện ý.”

Kỷ Tuần cúi đầu nhìn ta.
Hồi lâu.

Rồi chàng khẽ cười, đưa một bàn tay to về phía ta.
“Ngoan.”

Ta cắn môi, chầm chậm vươn tay, đặt vào lòng bàn tay chàng.

“Đệ đệ của ta… khi nào mới được thả ra?”

Kỷ Tuần khẽ cong môi, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt ta.
Ánh mắt nửa nheo, ngón tay ấm nóng thỉnh thoảng lại khẽ bóp lấy lòng bàn tay ta,
“Có thể là ngày mai, cũng có thể là vài ngày nữa. Không phải do ta quyết định, mà là do nàng.”

Ta siết chặt vạt áo trong tay,
hít sâu một hơi, gom hết can đảm còn sót lại trong lòng.

Rồi nhẹ nhàng kiễng chân, hôn lên môi chàng một cái.

Chàng cong môi cười đầy hài lòng, đưa tay ôm lấy cổ ta,
ép ta ngẩng đầu, cưỡng ép ta nghênh đón nụ hôn sâu đầy bá đạo.

Hương vị trong khoang miệng toàn là mùi hương lạnh nhạt đặc trưng của chàng.
Chờ đến khi hơi thở bị cuốn sạch, cả người ta mềm nhũn dựa vào lòng chàng,
tay run run chống vào ngực chàng, nức nở yếu ớt cố đẩy ra.

Chàng vỗ nhẹ lên lưng ta như dỗ dành, chậm rãi buông tay khỏi cổ ta.
Đôi môi rời nhau, chỉ còn lại chút dây dưa như sương khói chưa tan.

Ta kiệt sức dựa vào ngực chàng, thở hổn hển từng hơi nặng nề.
Một lúc sau mới lấy lại được hơi thở, ta khẽ hít mũi, giọng run run mà hỏi:

“Đệ đệ của ta… ngày mai có thể được thả ra không?”

Kỷ Tuần vòng tay đỡ lấy eo ta, cúi đầu hôn lên đuôi mắt ta,
khàn giọng đáp:
“Được.”

 

2.

Cữu mẫu thấy ta trở về với dáng vẻ ngơ ngẩn, vội vàng nắm lấy tay ta, nhìn trái nhìn phải, lo lắng hỏi:

“Mắt sao lại đỏ đến thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ta nhào vào lòng người, ôm thật chặt, nức nở nói:

“Đệ đệ… đệ đệ có hy vọng rồi.”

Bàn tay cữu mẫu đang vỗ lưng ta khựng lại.

“Là… đi tìm Đại công tử rồi sao?”

Ta hít mũi, nhẹ gật đầu.

Khóe mắt cữu mẫu lập tức ửng đỏ, lòng đầy xót xa, bà đưa tay vuốt lên má ta:

“Hắn có ra điều kiện gì không?”

Ta cúi gằm đầu, không nói thành lời, nước mắt lớn như hạt châu, từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay bà.

“Mùng ba tháng sau, thế tử sẽ nạp ta làm thiếp.”

Cữu mẫu nghẹn giọng:

“Sao lại dại thế? Làm thiếp… suốt đời chỉ có thể sống dưới bóng người khác, ngẩng đầu cũng khó…”

Ta lắc đầu, nhẹ nhàng an ủi:

“Đệ đệ không thể chờ thêm nữa. Từ nhỏ đã yếu ớt, nếu còn bị giam lâu trong lao ngục… e là không sống nổi.”

“Thế tử là người kiệt xuất, được gả cho chàng… A Mạn ta cam lòng.”

Cữu mẫu không đáp, chỉ lặng lẽ lấy khăn lau nước mắt.

Bà ngồi lặng bên cạnh thật lâu, chẳng nói một lời nào.

“Là cữu mẫu… đã không bảo vệ được các con.”

Ta vỗ nhẹ lưng cữu mẫu, khẽ mỉm cười trấn an:

“Không đâu, cữu mẫu đã rất tốt với chúng ta, thật đấy… rất tốt.”

Sáng sớm hôm sau.

Thị vệ của Kỷ Tuần đưa A Huân trở về.

Vừa nhìn thấy thân thể gầy gò của đệ, cổ họng ta nghẹn lại, không thốt nổi thành lời.
Dưới lớp áo là những vết thương chằng chịt, lớn có, nhỏ có.
Khoảnh khắc ấy, ta suýt chút nữa đã ngất lịm.

“Sao lại bị thương nhiều thế này?”

A Huân vội vàng kéo áo che lại, khẽ nói:

“Bọn họ vu cho đệ tội trộm cắp. Nhưng chuyện đệ chưa từng làm, đệ sẽ không nhận. A Huân không phải đứa trẻ xấu, sẽ không khiến tỷ tỷ và cữu mẫu phải mất mặt.”

Nghĩ đến những vết thương kia, e là vì đệ kiên quyết không nhận tội, nên đám ngục tốt lòng dạ độc ác mới muốn ép cung, cố làm ra cái gọi là “lời khai” để lấy công với người vu oan.

Ta siết chặt đệ vào lòng:

“A Huân, từ nay về sau, tỷ sẽ bảo vệ đệ.”

A Huân lắc đầu, ánh mắt kiên định đến lạ:

“Tỷ tỷ, đệ là nam nhi, người phải che chở cho tỷ mới là đệ.”

Nhìn ánh mắt trong veo đầy nghị lực ấy, ta bật cười trong nước mắt, khẽ đáp:

“Được.”

A Huân đưa tay lên lau nước mắt trên mặt ta, giọng nói cẩn trọng:

“Thị vệ vừa nãy nói… tỷ sắp được gả cho thế tử?”

Đệ mím môi, như muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi:

“Có phải… là vì muốn cứu đệ, nên tỷ mới chấp nhận gả cho chàng ấy?”

Ta vội vàng lắc đầu, nhẹ giọng trấn an:

“Không phải đâu. Là tỷ tỷ đem lòng cảm mến thế tử, nên mới muốn gả cho chàng, hoàn toàn không phải vì đệ.”

A Huân đỏ hoe đôi mắt, nhào thẳng vào lòng ta, tiếng nức nở nghẹn nơi cổ họng:

“Tỷ tỷ đừng gạt đệ… tất cả là lỗi của A Huân, là đệ liên lụy đến tỷ.”

Ta cúi đầu, chôn mặt vào hõm cổ đệ, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Thật sự không phải. Là tỷ tự nguyện.”

Cơ thể nhỏ bé của A Huân run lên từng chặp, rúc trong lòng ta mà rấm rứt khóc.

Một lúc sau, tiếng nức nở dần lớn, đệ òa khóc như một đứa trẻ thật sự.

Mười tuổi năm đó, phụ mẫu qua đời.
Khi ấy, A Huân còn chưa nói sõi, đã lẽo đẽo theo ta lên kinh nương nhờ cữu mẫu.
Đường xa ngàn dặm, gió bụi mịt mù, vậy mà suốt dọc đường đệ không hề kêu một tiếng.

Vào phủ Vinh Quốc Công, đệ lại càng ngoan ngoãn đến mức khiến người ta chua xót.

Nhưng dẫu có hiểu chuyện đến đâu, rốt cuộc… vẫn chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi mà thôi.

 

3.

Tuy phụ mẫu đều đã mất, nhưng thân phụ ta khi còn sống từng đỗ tú tài.
Mười năm trở lại đây, Đại Yến quốc thái dân an, tôn sùng văn học, coi trọng văn hơn võ lực.

Bởi vậy, ta khác hẳn với những tỳ nữ, thông phòng hay thiếp thất được nâng lên từ thân phận hạ nhân.
Ta xuất thân thanh bạch, là người có hộ tịch tự do.
Tuy gả làm thiếp, nhưng vẫn xem như nửa chủ nhân trong phủ.

Kỷ Tuần cũng không để ta chịu tủi hờn, đặc biệt cho người bày mấy bàn tiệc trong phủ.
Ban đầu, Quốc công phu nhân có phần không hài lòng vì chàng chưa lập chính thất mà đã nạp thiếp.
Nhưng ta ở trong phủ nhiều năm, luôn giữ bổn phận, không gây chuyện thị phi, điều đó bà đều thấy rõ.
Thế nên, ngoài mấy câu oán trách lấy lệ, bà cũng không ngăn trở thêm.
Nghĩ thông suốt rồi, bà còn vui vẻ đứng ra sắp xếp hôn yến.

Sáng sớm mùng ba, trời còn chưa tỏ mặt người, cữu mẫu đã vội vàng kéo ta ra khỏi chăn ấm.
Ta lim dim nhìn ra cửa sổ, trời tối như mực, đôi mắt buồn ngủ đến không mở nổi.

Cữu mẫu vừa sai bọn nha hoàn chuẩn bị nước ấm, vừa dặn dò bọn họ hầu hạ ta tắm gội, xông hương, trang điểm tỉ mỉ.
Đến khi mọi thứ hoàn tất, sắc trời ngoài kia đã sáng rỡ.

Ta ngồi trước đồng kính, nhìn khuôn mặt mình được điểm phấn tô son, tươi tắn như đóa hoa nở rộ.
Lúc này mới thực sự cảm nhận rõ ràng…

Ta sắp… gả cho một người rồi.

Không lâu sau, cữu mẫu cho lui toàn bộ hạ nhân, đích thân ôm mấy quyển sách nghi lễ, nghiêm túc ngồi xuống cạnh ta.

Ta liếc nhìn nội dung trên trang sách,
gương mặt bất giác ửng đỏ.

“Cữu mẫu… chuyện này…”

Cữu mẫu bật cười, ánh mắt hiền hậu:
“Chuyện này vốn nên do thân mẫu con dạy bảo, nay bà ấy không còn, để ta thay mặt cũng là lẽ thường.”

“Con cũng chớ nên ngượng ngùng, đã gả làm thê tử nhà người, sớm muộn gì cũng phải trải qua. Ta giảng kỹ một chút, sau này con đỡ phải chịu khổ.”

Ta ngượng ngùng gật đầu.

Cữu mẫu lật từng trang sách, kiên nhẫn giảng giải cẩn thận cho ta nghe.

“Thân thể con vốn nhỏ nhắn, thế tử tuy là người trọng văn, nhưng từ nhỏ đã luyện võ, thân thể rắn rỏi, vóc dáng lại cao lớn. Chuyện ấy nếu không biết cách, e rằng con sẽ khó lòng chịu nổi.”

“Thế tử vốn là người nghiêm cẩn, trong viện cũng chưa từng giữ ai hầu hạ. Nam tử trẻ tuổi lần đầu nếm mùi hoan lạc, dễ bị cuốn theo ham muốn. Nhưng con tuyệt đối không thể để mặc chàng lấn lướt. Nếu chịu không nổi, nhất định phải khẽ khàng mà nói với chàng, giọng nhẹ một chút, nam nhân luôn mềm lòng.”

“Thân thể là của chính mình, phải biết yêu quý, nghe rõ chưa?”

Ta đỏ bừng mặt, lí nhí đáp:

“Vâng… con biết rồi.”

Cữu mẫu lại kiên trì dặn thêm không ít điều,
đến khi thấy ta gật đầu ngoan ngoãn mới hài lòng vỗ nhẹ vai ta.

“Những sách này, con cứ giữ lại mà xem. Nam nhân vốn yêu sắc, mà A Mạn nhà ta lại có nhan sắc sẵn, nếu có thể giữ được thêm đôi phần sủng ái… thì nên giữ lấy.”

“Nếu sau này chính thê dễ chung sống thì không sao, nhưng nếu là người khó đối đãi, thì con nhất định phải giữ thật chặt trái tim của thế tử.
Có chàng che chở, những ngày tháng của con mới không đến nỗi quá thiệt thòi, nghe rõ chưa?”

Ta mơ hồ gật đầu, lòng vẫn còn rối bời.
Cữu mẫu thấy vậy mới hài lòng rời đi.

Ta ngồi trong phòng một lúc lâu.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài viện vang lên tiếng trống chiêng rộn rã.

“Kiệu đến rồi đây!”

Cữu mẫu vội vàng gọi A Huân tới cõng ta lên kiệu.
Ta chưa từng nghĩ, thân thể nhỏ nhắn ấy của đệ, vậy mà lại có thể cõng ta vững vàng đến thế.

Dọc đường đi, chiếc kiệu lắc lư rất ít, đưa ta thẳng đến viện của Kỷ Tuần.

Toàn bộ viện tràn ngập sắc đỏ hỷ sự, không khí vui tươi lan tỏa khắp nơi.

Thuỷ tạ cư – nơi ở của Kỷ Tuần.

Trước khi bước vào, ta còn thấy náo nhiệt.
Vậy mà vừa được đưa vào khuê phòng, tất cả liền trở nên yên ắng đến lạ thường.

Ta ngồi trên giường, khẽ thở dài một tiếng.
Lòng thầm đợi chàng đến.

Từ tờ mờ sáng đã bị gọi dậy, đến giờ vẫn chưa ăn được gì, bụng đói cồn cào.
Lúc này, chẳng biết xấu hổ thế nào, bụng ta liền réo lên từng tiếng “ục… ục…”

May mà trong phòng không có ai, nếu không cũng thật mất mặt.

Chưa kịp hoàn hồn, tiếng động từ bên ngoài viện đã vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

Là tiểu đồng thân cận bên người thế tử mang đồ ăn tới.

“Thế tử có dặn, nô tài mang ít thức ăn tới cho tiểu chủ.”

Tiểu Đào – nha hoàn đang trực ngoài cửa – vội vàng nhận lấy hộp thức ăn, rồi đẩy cửa bước vào.

“Tiểu chủ, thế tử thật chu đáo.”

Ta nhìn mâm thức ăn vừa được đặt lên bàn, suýt chút nữa không kìm được nước miếng.

Lúc này, chẳng còn tâm trí nào nghĩ tới chuyện ai chu đáo hay không chu đáo,
ăn no mới là chuyện lớn nhất.

Ta ăn liền hai chén canh, lúc này mới thấy ấm bụng, thỏa mãn thở ra một hơi.

Dùng bữa xong, Tiểu Đào liền cầm hộp son lại gần, nhẹ nhàng dặm lại phấn son giúp ta.

“Tiểu chủ thật xinh đẹp.”

Ta khẽ mỉm cười với nàng, không ngờ Tiểu Đào lại đỏ cả mặt, ngượng ngùng cúi đầu.

Trước khi thành thân, Quốc công phu nhân đã đích thân chọn ra hai nha hoàn thân cận và một bà vú có kinh nghiệm cho ta.
Tiểu Đào chính là một trong hai tiểu nha hoàn đó.