Năm mười tuổi, Gia Tĩnh mê phim thần tượng, cứ nằng nặc đòi mọi người viết điều ước rồi chôn vào bình, đợi nhiều năm sau đào lên.
Họ mua giấy, đưa bút, đào hố giúp cô ấy, tôi chỉ đứng phía sau, cúi đầu im lặng.
Thật ra tôi cũng muốn viết.
Chỉ là không ai hỏi.
Bọn họ vừa trêu Gia Tĩnh trẻ con, vừa không ngừng xúc đất lấp bình.
Ngay cả Mục Diễn cũng mặc nhiên cho rằng tôi đứng xa là vì không hứng thú.
Nhưng tôi chỉ là sợ lại gần rồi vẫn không ai để ý — điều đó càng khiến tôi đau lòng hơn.
Nhưng Thời Dục Niên đã để ý.
Anh ngồi xổm trên đất, ngẩng đầu một chút liền thấy hốc mắt đỏ hoe của tôi.
Nhận ra sự lúng túng của tôi, anh đột nhiên gọi:
“Mục Tranh, em có muốn viết một điều ước không?
“Con gái ai mà chẳng thích mấy trò này? Anh cũng có thể đào cho em một cái.”
Văn Gia Tĩnh sinh ra đã có khả năng khiến người khác yêu quý, cô ấy chẳng mấy để tâm đến việc người ta tốt với mình.
Còn tôi thì khác. Khi Thời Dục Niên đưa tay về phía tôi, ánh mắt anh đầy thăm dò, ánh mắt ấy… tôi nghĩ suốt đời này mình sẽ không quên được.
Trong quãng thời gian dài dằng dặc ấy, từng chút dịu dàng và quan tâm của anh tích lũy lại, hóa thành thứ tình cảm mà một cô gái nhỏ chẳng dám nói thành lời.
Anh không sai. Tôi biết anh từng thích Gia Tĩnh.
Bản nhạc cello anh thích nghe, là bài cô ấy biểu diễn năm mười tám tuổi.
Món ăn anh luyện mãi mới nấu ngon, chính là món cô ấy thích nhất.
Trong những ký ức cũ kỹ Mục nhạt ấy, ánh mắt anh luôn đuổi theo cô ấy.
Mà tôi… chỉ lặng lẽ đứng phía sau họ, dõi theo anh.
Nhưng anh quá tốt — từ cậu thiếu niên từng lặng lẽ đối xử tử tế với tôi, đến người đàn ông ưu tú rạng rỡ sau này — anh đều khiến người ta không thể không yêu.
Sau khi Gia Tĩnh ra nước ngoài, anh sầu não suốt một thời gian, Mục Diễn thường dẫn anh đến nhà tôi ăn cơm, chơi game để giải khuây.
Tôi lấy cớ đưa trái cây, mượn đồ, hỏi bài… thường xuyên vào phòng anh trai, nhờ đó có thêm cơ hội tiếp xúc với anh.
Tôi dần trở nên tham lam, âm thầm cầu mong có một ngày, anh sẽ vì ở bên tôi lâu mà nảy sinh tình cảm.
Sự chân thành đó dường như được ông trời nghe thấy, ánh mắt anh nhìn tôi ngày càng dịu dàng.
Đến hai năm trước, anh đỏ mặt, khẽ hỏi tôi:
“Tiểu Tranh… hay là chúng ta thử xem?”
Đột nhiên, hình ảnh dịu dàng trong ký ức chồng lên khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi của anh.
“Em chẳng phải biết rõ anh từng thích cô ấy sao? Bây giờ còn giả vờ gì nữa?”
Tầm mắt trở nên mờ nhòe, tôi dùng mu bàn tay gạt đi nước mắt, nhưng khi thấy rõ lại thì đã quá muộn.
Rầm!
Tôi đâm thẳng vào đuôi xe phía trước.
4
Dạo này Mục Diễn cứ sai tôi làm đủ thứ.
“Bóc nho cho anh. Với lại pha cho anh một tách hồng trà Đại Hồng Bào.”
Tôi ngoan ngoãn làm theo, trong lòng đầy áy náy.
Sau tai nạn xe, tôi chỉ bị trầy nhẹ.
Còn anh ấy thì gãy xương cẳng tay, đau đến mức nhăn nhó, nhìn tôi oán trách:
“Đồ sát thủ xa lộ! Em đúng là học trò ruột của Thời Dục Niên mà!”
Thời Dục Niên từng bị tai nạn xe.
Đó là sau khi Văn Gia Tĩnh ra nước ngoài chưa lâu, anh thẫn thờ lái xe tông thẳng vào gốc cây ven đường, phải nằm viện hai tháng mới hồi phục.
Nghĩ đến câu Mục Diễn nói hôm qua, tôi giả vờ hỏi thăm:
“Năm đó sao anh ấy bị tai nạn vậy anh?”
Mục Diễn phẩy tay, nhưng tay đang bó bột nên động tác trông khá buồn cười.
“Thôi đừng nhắc, chẳng phải vì con bé Gia Tĩnh sao. Giấu ba mẹ lén ra nước ngoài tìm cô ấy, về thì như người mất hồn.
“Em nhìn cái bộ dạng không tiền đồ đó mà xem. Dạo này không thấy bóng dáng đâu, cũng không biết đang bận cái gì. Biết anh bị tai nạn mà không thèm nhắn lấy một câu.”
Thì ra Thời Dục Niên biết, vậy mà vẫn không gửi nổi một lời hỏi thăm.
Từ đêm hôm đó, đoạn tin nhắn giữa tôi và anh ấy vẫn dừng ở dòng: 【Anh đợi em ngoài này.】
Hóa ra đến một lời quan tâm, tôi cũng không xứng nhận được.
Thấy tôi cúi đầu không nói gì, Mục Diễn ngán ngẩm nhìn mấy cành hoa tú cầu trên bàn trà:
“Ơ? Không phải em quý mấy bông hoa này lắm sao? Sao chưa cắm vô bình?”
Dù Thời Dục Niên không còn nhắn tin, nhưng hoa thì vẫn đều đặn gửi về mỗi tuần.
Tôi đứng dậy, đem toàn bộ hoa vứt vào thùng rác.
Mục Diễn khó hiểu:
“Sao đang tươi thế lại vứt đi?”
Thật ra đó không phải loại hoa tôi thích.
Chẳng qua vì đó là hoa anh ấy tặng.
Nên tôi mới sẵn lòng cắt tỉa, tưới nước, nâng niu chăm sóc.
Nhưng một khi đã bị cắt khỏi gốc, thì dù có chăm sóc cách mấy, hoa cũng sẽ héo tàn rất nhanh.
Tôi cười nhạt, nói:
“Đã là thứ sớm muộn cũng héo, thì dù có yêu thích cỡ nào cũng không giữ được. Vứt sớm hay muộn có gì khác nhau.”
Mục Diễn đúng là anh trai tôi, thấy tâm trạng tôi không tốt, liền rủ tôi ra ngoài chơi.
Ai ngờ nơi đến lại là tiệc đón gió Văn Gia Tĩnh mới về nước.
Từ nhỏ chúng tôi lớn lên cùng nhau, cô ấy xinh xắn, dịu dàng, luôn là bảo bối trong mắt mọi người.
Đến Mục Diễn bó tay bị thương cũng đòi tham gia cho bằng được.
Nhà họ Văn đúng là hào môn bậc nhất, buổi tiệc được tổ chức rất hoành tráng.
Khắp nơi là hoa linh lan tươi được vận chuyển từ nước ngoài về, nhìn thôi cũng biết tốn kém thế nào.
Mục Diễn vừa đến đã bị bạn bè kéo đi đánh bài.
Tôi ngồi một mình trong góc, ánh mắt vô thức lướt khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Thời Dục Niên.
Bỗng một dáng người trong chiếc váy dài màu trắng lướt qua tầm mắt.
Là Văn Gia Tĩnh.
Ba năm không gặp, cô ấy lại càng xinh đẹp hơn.
Không còn vẻ ngây ngô ngày trước, mà đã trở nên thanh thoát, tao nhã, mỗi cử chỉ đều toát lên khí chất của tiểu thư danh giá.
Cô ấy nhìn thấy tôi, vui vẻ chào hỏi:
“Tiểu Tranh! Lâu rồi không gặp!”
Tôi khựng lại, cảm xúc phức tạp trỗi lên.
Thật ra tôi không ghét Gia Tĩnh.
Trong đám con gái cùng xuất thân, chỉ có tôi và cô ấy là nhỏ tuổi nhất, lại hay chơi chung. Cô ấy đối xử với tôi cũng không tệ.
Chỉ là… cô ấy được mọi người yêu quý quá.
Người lớn nào cũng khen cô ấy lanh lợi, đáng yêu, các anh trai thì chỉ thích dẫn cô ấy đi chơi, khiến tôi lúc nào cũng như con vịt xám bị bỏ lại.
Huống chi… Thời Dục Niên còn thích cô ấy.
Tôi không nói rõ được mình đang thấy gì trong lòng, chỉ biết là chẳng dễ chịu gì.
Cái gai từng giấu trong tim dường như lại nhói lên.
Sau vài câu hỏi han, có thể vì lâu không gặp, cũng có thể do tôi vụng về, không khí giữa hai đứa dần trở nên gượng gạo.
Tôi đảo mắt tìm chủ đề nói chuyện:
“Linh lan đẹp thật.”
Cô ấy ngắt đại một cành, vừa cười vừa nói:
“Là anh Dục Niên mang từ Phần Lan về đấy. Không biết anh ấy nghe ở đâu là em thích linh lan, mà loại này trong nước hiếm lắm, thế mà lại kiếm được nhiều vậy.”
Đó cũng là loài hoa tôi yêu thích nhất.
Hoa nở ngắn, cành mềm mảnh, mong manh yếu ớt.
Chỉ cần vận chuyển xa là dễ dập nát đến quá nửa.
Thế mà anh lại vì cô ấy mà cố công mang về nhiều đến vậy.
Anh chưa từng tặng tôi hoa linh lan.
Cũng đúng, tôi chưa từng nói mình thích gì.
Tôi bỗng nhớ có lần đến công ty tìm anh, trợ lý từng hỏi tôi thích hoa gì.
Lúc ấy tôi còn đắm chìm trong niềm vui giả tạo, chẳng mảy may suy nghĩ, chỉ đáp: “Anh ấy tặng gì em cũng thích.”
Giờ ngẫm lại, mấy bó hoa kia chắc do trợ lý chọn.
Chủ yếu là hoa màu xanh – màu yêu thích của cô ấy.
Đến tận bây giờ vẫn còn tiếp tục gửi, chắc là quên dặn trợ lý dừng lại.
Tôi mới hiểu ra, thì ra… ngay cả một chút tâm ý nhỏ, anh cũng chẳng dành cho tôi.
Còn đối với cô ấy, anh lại cất công tìm hiểu, chỉ để khiến cô ấy vui lòng.
Thế mà lần nào tôi cũng gửi tin nhắn bảo rằng hoa rất đẹp, tôi rất thích, anh đều đáp:
“Em thích gì, anh đều có thể dâng lên bằng cả hai tay.”
Hóa ra… anh chẳng biết tôi thích gì, cũng chẳng biết màu hoa tôi nhận là gì.
Người ta có thể nói dối.
Nhưng chi tiết thì không.
Tình yêu nằm ở chi tiết.
Không yêu… cũng vậy.
6
Ngoài cửa, Thời Dục Niên đến trễ, áo vest trên người hơi nhăn.
Anh vốn sạch sẽ kỹ tính, không hiểu sao đế giày còn dính cả bùn đất, trông thật lạc lõng.
Ánh mắt anh quét một vòng rồi dừng lại nơi Văn Gia Tĩnh.
Không nhìn thấy tôi.
Mãi đến khi anh tiến lại gần, cách tôi chưa đến năm mét, mới sực phát hiện ra sự hiện diện của tôi, bước chân thoáng khựng lại.
“Anh Dục Niên, anh tới rồi à?”
Thời Dục Niên quả không hổ là người được ông cụ nhà họ Văn khen là hậu bối đầy triển vọng, đã quen lăn lộn thương trường nên biểu cảm được kiểm soát rất tốt.
Chỉ một giây ngập ngừng rồi anh lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười chào hỏi.
Lúc này tôi mới nhìn thấy hộp quà anh cầm trong tay.
Anh né tránh ánh mắt tôi, đưa món quà cho Văn Gia Tĩnh:
“Tìm món này mất khá nhiều thời gian, nên anh đến muộn.”
Gia Tĩnh sống ở nước ngoài mấy năm, vừa nhận được quà liền mở ra ngay, reo lên thích thú:
“Ôi, là lọ điều ước tụi mình chôn hồi nhỏ!
“Hồi đó em còn viết là muốn làm công chúa hạnh phúc nhất thế giới, đúng là trẻ con thật!”
Ánh mắt Thời Dục Niên nhìn cô ấy đầy trìu mến, dịu dàng đến mức lộ rõ chiều chuộng.
Cô ấy vốn dĩ đã là công chúa rồi – được mọi người yêu thương chiều chuộng.
Và Thời Dục Niên, cũng không ngoại lệ.
Anh tỉ mỉ chuẩn bị hoa, thậm chí còn lục tìm lọ điều ước chôn sâu mười mấy năm về trước.
Nhưng anh lại quên mất hôm nay là kỷ niệm hai năm chúng tôi yêu nhau.
Chính xác mà nói… chúng tôi vẫn chưa chia tay.
Văn Gia Tĩnh cười rạng rỡ, má lúm sâu rõ rệt:
“Đây là món quà em thích nhất từ anh đó!”
Thời Dục Niên nghe vậy liền quay sang liếc nhìn tôi, đầy cảnh giác.
Ánh mắt ấy như một nhát dao lạnh xuyên thẳng vào tim tôi.
Tôi giả vờ ngây ngô, hỏi như không biết gì:
“Anh Dục Niên hay tặng quà cho em lắm à?”