4.
Cuối cùng, Thẩm Mặc Hành… vẫn chưa bị đánh chết.
Bị thương không nặng, nhưng cũng chẳng nhẹ.
Chỉ là, đến lúc này, ta đã không còn quan tâm nữa.
Lúc ta đang vội vã thu lại hôn thư chuẩn bị rời đi, bỗng nghe tiếng hắn cất lên sau lưng:
“Ngươi thật sự đến một khắc cũng không muốn ở lại sao?”
“Thục Vân… ta biết, là ngươi.”
Bước chân ta khựng lại, quay đầu nhìn hắn:
“Thẩm công tử nói vậy là có ý gì? Nếu ngươi cũng đã trọng sinh, thì nên giữ lấy A Sở của ngươi thật chặt mới phải. Cần gì phải bận lòng đến người khác?”
“Nếu đã vậy, thì ta thành toàn cho ngươi, ngươi cũng thành toàn cho ta. Từ nay về sau, hai bên chẳng còn quan hệ. Nam nữ khác biệt, Thẩm công tử còn muốn ta lưu lại tới bao giờ?”
“Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ngươi đã có người trong lòng, không sao.
Nhưng ta vẫn chưa hứa hôn, chẳng lẽ phải mang danh bị từ hôn mà sống tiếp?”
“Ta không có ý đó!”
Thẩm Mặc Hành vội vàng nói, trong mắt thoáng hiện một tia hổ thẹn:
“Ta… ta cũng không phải thật lòng không thích ngươi.
Kiếp trước, lúc đầu ta đối với ngươi đúng là chỉ vì trách nhiệm.
Nhưng bao năm kề cận, ta…”
Ta hơi sững người, không đợi hắn nói hết đã lập tức ngắt lời:
“Ngươi nói vậy… là chưa kịp cứu A Sở?”
Hắn mở miệng định đáp, ngập ngừng:
“A Sở… đã gần như ổn rồi.”
Vậy thì còn gì để nói nữa?
Hay là hắn còn muốn… cả hai đều giữ lại, mưu cầu cái gọi là “tề nhân chi phúc”?
Ta điều chỉnh lại tâm trạng, nghiêm túc nhìn hắn lần cuối, nói rõ ràng từng lời:
“Thẩm công tử, chuyện kiếp trước đã như mây khói.
Dù khi ấy trong lòng ngươi có người khác, nhưng trừ việc hợp táng khiến ta mất thể diện, còn lại… ngươi cũng không bạc đãi gì ta.
Kiếp này, ngươi bị ca ca ta đánh một trận, coi như chúng ta đã sòng phẳng.
Từ nay về sau, đôi bên hãy buông tay.”
Hắn khựng lại.
Một lúc sau, mới khẽ đáp:
“Được.”
Nhẹ giọng nói tiếp:
“Tái kiến.”
Tái kiến…
Là từ biệt mãi mãi.
Ta đẩy cửa bước ra, trong lòng bình tĩnh nghĩ:
Từ nay, chẳng còn gì níu giữ nữa.
5.
Kim Lăng thật nhỏ.
Nhỏ đến mức đời trước ta và Thẩm Mặc Hành cứ thế va phải nhau, vướng lấy nhau cả một kiếp.
Nhưng Kim Lăng cũng thật lớn.
Lớn đến mức, khi duyên tận tình tan, dù có cố tình đi tìm… cũng chẳng thể gặp lại.
Ta ôm hôn thư trong ngực, vội vã chạy đi tìm ca ca.
Không ngờ, vừa rẽ qua ngõ, liền đâm sầm vào một người.
Hôn thư rơi khỏi tay ta, đáp xuống đất.
Vừa vặn bị hắn giẫm trúng.
Không chỉ giẫm, hắn còn… xoay chân, nghiền nhẹ một cái.
Vậy mà thủ phạm lại ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra,
Thản nhiên đỡ lấy vai ta, giọng nói mang theo ý cười:
“Là lần thứ hai rồi đấy, Kỷ tiểu thư.”
Hắn khẽ cười, nghiêng đầu nhìn ta, giọng nói mang theo chút trêu chọc.
“Nếu còn lần sau… tại hạ e là sẽ nghĩ nhiều đấy.”
Ta giật mình bừng tỉnh, vội rút tay ra khỏi tay hắn, đề phòng lui về sau nửa bước, ánh mắt cảnh giác:
“Ta… ta không cố ý.”
Người này nhìn kiểu gì cũng không giống người đứng đắn.
Hắn lại tỏ vẻ hào phóng khoan dung, đưa tay khẽ xua:
“Ta tha thứ cho rồi.”
Ta phồng má, nghiến răng…
Thứ người miệng thì cười, chân lại giẫm nát hôn thư của ta, không đáng tin chút nào.
Hắn như chẳng để tâm, hỏi tiếp:
“Chưa rõ quý danh của tiểu thư là gì?”
Ta cẩn thận đáp:
“Thục Vân. Kỷ Thục Vân.”
Vừa nói vừa ngầm tính toán đường rút lui.
Hắn cười híp mắt, thong thả báo tên:
“Lăng Phong.”
“Hửm?” Ta chưa kịp hiểu.
Hắn cúi đầu, từng chữ rõ ràng như khắc vào tim người:
“Lăng Phong. Cố Lăng Phong.”
“Tại hạ – Cố. Lăng. Phong.”
6.
Hắn từng chữ, từng lời, như thể muốn khắc từng nét vào tim ta.
Nhưng cái tên ấy… ta nào lạ gì đâu?
Dù là kiếp trước hay kiếp này, danh tiếng của Tứ hoàng tử Cố Lăng Phong vẫn luôn vang dội.
Hoàng hậu hiện nay không con, ngoài Nhị hoàng tử được dưỡng bên cạnh trở thành tâm phúc, thì người nổi bật nhất chính là Tứ hoàng tử – sinh mẫu mất sớm, lại dũng mãnh thiện chiến, mưu lược hơn người.
Ca ca ta cũng chính là nhờ một lần xông vào doanh trại mà kết nên giao tình tri kỷ với Tứ hoàng tử.
Chỉ là… kiếp trước, vị hoàng tử ấy chưa kịp toả sáng đã gặp biến trong một trận chiến lớn.
Và rồi… lấy cái chết báo quốc.
Vì chuyện này mà ca ca ta đau lòng suốt một thời gian dài.
Có lần huynh ấy vô tình nhắc đến, giọng trầm lặng khác thường:
“Khi đó, ca nào biết ăn nói hoa mỹ gì. Chỉ sợ muội buồn, mỗi lần muội viết thư, đều là hắn giúp ca hồi âm cả.”
Lúc ấy ta mới sực nhớ—
Sau khi phụ thân cưới kế mẫu, ta gần như coi ca ca là người thân duy nhất.
Mỗi lần viết thư về nhà, ta đều không nén nổi mong nhớ, chuyện lớn nhỏ gì cũng kể, từ việc học lễ nghi đến lần đầu thấy trăng máu ngoài đình viện, chẳng điều gì muốn giấu.
Ban đầu còn sợ ca ca thấy ta phiền.
Nhưng không hề.
Thư hồi âm gửi về lúc nào cũng đầy ắp chuyện.
Từ những chuyện vặt trong quân doanh, đến con ngựa mới thuần, đến con dế vừa bắt được.
Chỉ có điều… chuyện về bản thân ca ca thì mơ hồ ít nhắc, nhưng từng chữ đều nắn nót, từng dòng đều dụng tâm.
Chỉ trừ bức thư cuối cùng.
Văn phong thay đổi, chữ viết thô vụng cẩu thả, rõ ràng là của người khác, chỉ viết:
“Muội ngoan, đợi ca ca về… ca sẽ dẫn muội gặp một người.”
Nhưng ta đã không chờ được.
Ca ca trở về, mang theo… thi thể Cố Lăng Phong – Tứ hoàng tử chiến tử sa trường.
Năm sau, ta gả cho Thẩm Mặc Hành.
7.
“Thế nào? Ngươi nhận ra ta rồi sao?”
Cố Lăng Phong cúi đầu, nửa cười nửa không, ánh mắt chăm chú nhìn vẻ sững sờ của ta.
Ta chợt giật mình tỉnh khỏi dòng ký ức.
Nghe hắn hỏi, liền khẽ lắc đầu, lễ độ đáp:
“Thần nữ bái kiến Tứ điện hạ.”
Ánh mắt hắn thoáng trầm xuống, dường như có chút không vui, giọng cũng vì thế mà lạnh nhạt hơn:
“Không cần khách khí như vậy với ta.”
Nhưng… thần tử và hoàng gia, chẳng phải nên có phân biệt đó sao?
Ta thoáng ngỡ ngàng, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Hắn đã quay người đi, đặt vật gì đó lên bàn bên cạnh rồi chầm chậm lướt qua bên ta.
Ta theo phản xạ hỏi:
“Điện hạ, đó là vật gì?”
Hắn đáp gọn:
“Dế.”
Ta sững người.
Trong những bức thư từng qua lại cùng ca ca, ta từng viết rằng —
Lúc trở về, nếu nhớ đến ta, xin mang cho ta một con dế chiến tốt nhất.
Là lời hứa…
Từ rất lâu rồi.
8.
Khi ca ca bước vào, ta vẫn còn thất thần nhìn hai con dế trong hộp.
Hắn bảo, Thẩm Mặc Hành đã bị hắn đuổi đi rồi.
Muội muội hắn, chưa từng đến mức không ai cần.
Cả Kim Lăng này còn bao nhiêu công tử tài tuấn, đang xếp hàng chờ được ta để mắt tới.
Cho dù ta thật sự không muốn gả, hắn cũng sẵn lòng nuôi ta cả đời.
Còn về phụ thân?
Ca ca chỉ cười lạnh:
“Giả nhân giả nghĩa! Nếu thực sự để tâm tới mẫu thân và huynh muội ta, sao còn nỡ lòng tái giá, rồi lại sinh thêm bao nhiêu đứa khác?”
Nói tới đây, hắn bỗng nhìn ta, cẩn trọng dò hỏi:
“Thục Vân… muội thấy Tứ điện hạ thế nào?”
Tim ta không hiểu sao bỗng đập lỡ một nhịp, ngẩng đầu:
“Sao ca lại hỏi vậy?”
Ca ca là người không biết che giấu nhất trước mặt ta, càng quanh co lại càng lộ liễu.
Hắn đưa tay gãi đầu, dáng vẻ chột dạ thấy rõ:
“Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi… hỏi cho ta, không phải cho ai khác!”
Ta: “…”
Hắn kể rằng, vốn dĩ Cố Lăng Phong không nên xuất hiện sớm như vậy.
Chẳng qua là do ta đột nhiên gửi thư cầu ca giúp ta từ hôn.
Rõ ràng ca ca mới là người ruột thịt với ta, vậy mà…
Cố Lăng Phong lại còn sốt sắng hơn cả ca ca, chủ động theo cùng.
Vừa vặn, lại trùng khớp lúc này.
Ta trầm ngâm một lát, rồi nhìn vào chiếc hộp gỗ chứa hai con dế được nuôi chăm kỹ càng.
Sau đó chậm rãi đáp:
“Tứ điện hạ… là một người rất tốt.”
9.
Ta vốn chỉ khách sáo nói một câu.
Ai ngờ… ca ca ta lại thật sự vui mừng.
Những ngày gần đây, hắn liên tục dúi bạc cho ta, hôm thì bảo ta tới hiệu phấn son mua thêm chút son bột, hôm thì lại nói lầu Tường Hương có đoàn hí kịch mới đến, diễn rất hay, muốn ta đi xem cho khuây khỏa.
Danh nghĩa thì hay lắm – nói là để… trừ xui.
Dĩ nhiên, nếu mỗi lần đi ra ngoài ta không “tình cờ” gặp Cố Lăng Phong, thì có lẽ ta còn tin.
Hắn thì lại chẳng hề che giấu gì.
Mỗi lần trông thấy ta, đều mỉm cười như thể mọi chuyện là thật trùng hợp:
“Kỷ cô nương, thật khéo.”
Khéo lắm…
Mỗi lần ta dừng lại liếc một chiếc trâm cài, chẳng bao lâu sau liền có người mang đến tận tay.
Tấm hí khúc ta thích nhất, cũng “vừa khéo” luôn diễn vào ngày ta đến xem.
Lần khéo thứ một, gọi là ngẫu nhiên.
Khéo tới lần thứ ba, là hữu ý.
Mà tới lần thứ bảy… là có âm mưu rồi.
Cuối cùng ta nhịn không nổi, quay sang hắn hỏi thẳng:
“Thần nữ vừa mới từ hôn xong, Tứ điện hạ nhiều lần cố ý để lộ mối liên hệ như vậy, chẳng lẽ… không sợ người ngoài đàm tiếu hay sao?”
Thật ra, từ khoảnh khắc cùng Thẩm Mặc Hành lui hôn, ta đã biết—
Ngày tháng sau này, thể nào cũng không tránh khỏi những lời ra tiếng vào.
Nhưng so với việc phải cùng hắn chung sống trọn đời,
Thì những thị phi kia… chẳng đáng là gì.
Chỉ là—
Cố Lăng Phong lại chẳng hề né tránh.
Nghe ta nhắc đến lời đồn, hắn trái lại còn bừng tỉnh:
“Ồ? Lại có chuyện tốt thế cơ à?”
Ta: “…”
Lời ta đã nói rõ ràng như thế, nếu còn giả vờ không hiểu nữa… thì thật là vô duyên rồi.
Ta thở dài, khẽ nhắc nhở:
“Điện hạ, thần nữ đây ngoài mặt có vẻ đoan trang hiền hậu, nhưng thật ra chỉ là giả vờ.
Bản tính vốn chẳng phải người độ lượng.”
Hắn không đổi sắc:
“Người không muốn bị tổn thương, thì đương nhiên không cần phải rộng lượng. Không độ lượng là điều đúng đắn.”
Ta lại nói:
“Nhưng thần nữ còn nhiều phép tắc lắm.”
Hắn thản nhiên:
“Trùng hợp thay, ta lại thích bị người quản giáo.”
Ta: “…”
Ta đành lui một bước, nhấn mạnh:
“Điện hạ, e rằng thần nữ không phải người phù hợp để kết duyên.”
Hắn cũng chẳng giận, chỉ cười đáp lại:
“Phù hợp hay không… thử mới biết.”
Ta nghẹn lời, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn chỉ khẽ nhếch môi cười:
“Thục Vân, ta nuôi hai con dế kia cực khổ lắm đấy.”
Đường xa vội vã, lại còn cẩn thận giữ lấy sinh linh bé nhỏ kia…
Nếu nói hắn không để tâm, thì là dối người.
Hắn không ép ta điều gì.
Nói xong liền rời đi, còn không quên giúp ta gọi đúng vở hí kịch mà ta thích nhất.
Ngay lúc ta còn đứng lặng nhìn theo bóng hắn, sau lưng lại vang lên một tiếng gọi đầy bất ngờ:
“Thục Vân?!”