12.
Tôi không tin Lục Thu Thu sẽ kiện tôi ra tòa.
Công ty cũng là đứa con tinh thần của cô ấy. Tôi không tin cô ấy có thể tuyệt tình đến mức đó.
Tôi không ký đơn.
Nhưng Lục Thu Thu thật sự kiện tôi ra tòa.
Tại phiên xử, luật sư của cô ấy đưa ra một bộ chứng cứ hoàn chỉnh:
Tôi và Thư Tuyết quay clip ân ái điên cuồng ngay trong nhà.
Hành trình du lịch vòng quanh thế giới cùng Thư Tuyết.
Giấy khám thai của Thư Tuyết.
Và đòn chí mạng nhất: cuộc gọi cầu cứu lúc Lục Thu Thu gặp tai nạn, bị tôi thẳng thừng từ chối.
Những thứ tôi từng cho là phong cách sống tự do, là điều đáng tự hào, bây giờ lại trở thành từng nhát dao sắc lạnh đâm vào danh dự và địa vị của tôi.
Ở phiên sơ thẩm, tôi giở trò dây dưa, gây rối, cuối cùng vẫn chưa ly hôn.
Đến phiên phúc thẩm, tòa tuyên:
Tôi ngoại tình trong hôn nhân, thấy vợ gặp nguy hiểm mà không cứu giúp, không hoàn thành trách nhiệm người chồng. Tình cảm vợ chồng tan vỡ nghiêm trọng, không còn khả năng hàn gắn.
Tòa chấp thuận cho ly hôn.
Tôi không phục, nổi điên tại chỗ, bị cưỡng chế đưa ra ngoài.
Vừa ra khỏi tòa, tôi thấy Mạnh Chu Dự vui vẻ ôm Lục Thu Thu xoay vòng giữa sân như một kẻ chiến thắng.
Tên mặt dày đó, nếu không vì hắn suốt ngày khiêu khích, xúi bẩy, Lục Thu Thu đã chẳng tuyệt tình đến thế.
Là hắn đã cướp đi tình cảm của cô ấy dành cho tôi.
Tôi gầm lên.
Bỏ vợ tao xuống.
Tôi lao đến, tung cú đấm về phía hắn.
Không ngờ, Mạnh Chu Dự dễ dàng nắm lấy nắm đấm của tôi, bình thản nói:
Anh chồng cũ à, anh không thật sự nghĩ rằng tôi không đánh lại anh đấy chứ?
Mạnh Chu Dự chỉ nhẹ nhàng vung tay, vậy mà tôi lại bị hất văng ra mấy bước, lưng đập mạnh vào bệ đá ở cửa.
Tôi vừa gượng đứng dậy thì đã thấy cảnh tượng khiến tôi nghẹn họng: Mạnh Chu Dự ôm lấy nắm tay mình, làm nũng với Lục Thu Thu.
“Đau quá, rách cả da rồi. Phải thổi thổi mới đỡ được.”
Lục Thu Thu lườm anh ta một cái. Biết rõ là đang diễn trò nhưng vẫn cúi đầu thổi vào tay anh ta, phối hợp vô cùng ăn ý.
Từ đầu đến cuối, cô ấy không thèm liếc tôi lấy một cái.
Tôi mới là người bị thương cơ mà.
Tôi gần như phát điên.
“Thu Thu, rõ ràng là hắn ta làm em bị thương. Em chẳng phải trước giờ luôn thương tôi nhất sao? Sao giờ đến nhìn tôi một cái cũng không?”
Cuối cùng Lục Thu Thu cũng quay đầu lại, liếc nhìn chỗ tôi đập vào, rồi khẽ cười.
“Thì sao?”
“Bạn trai tôi và một người ngoài, anh nghĩ tôi nên bênh ai?”
“À, mà anh cũng quen cái kiểu trong ngoài không phân biệt còn gì.”
Một cơn đau buốt dội lên ngực. Tôi giận, tôi không cam lòng.
“Thu Thu, em vẫn còn đang trách anh đúng không?”
“Tôi không hiểu… Tôi chỉ phạm phải một sai lầm mà đàn ông trên toàn thế giới đều từng mắc phải, vậy mà lại đáng tội đến mức ấy sao?”
“Em chọn anh ta chỉ vì nhà anh ta còn tốt hơn tôi à? Nhưng càng có điều kiện thì sau này càng bị nhiều cám dỗ vây quanh. Em nghĩ anh ta chịu được chắc?”
“Phì phì phì, xúi quẩy!” Mạnh Chu Dự nhổ ba bãi nước bọt về phía tôi, “Anh thích làm dưa chuột thối thì làm ơn đừng kéo cả cánh đàn ông xuống theo.”
“Tôi đã đưa chị ấy xem lý lịch của mình rồi. Từ cấp ba đến giờ chưa từng yêu ai, chỉ vì trong lòng luôn có một người, không chứa nổi ai khác.”
“Haiz, loại người chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới như anh thì sao hiểu được tụi tôi – những người theo chủ nghĩa tình yêu thuần khiết.”
Tôi cười nhạt phản bác ngay: “Nói hay thì ai chả nói được. Gặp chuyện thật xem cậu có tốt đẹp hơn tôi không.”
“Ít ra tôi còn cho cô ấy thân phận người vợ, cho cô ấy thể diện.”
Tôi là đàn ông, tôi hiểu rõ đàn ông. Tôi không tin có người đàn ông nào cả đời chỉ ngủ với một người phụ nữ.
Giống như cha tôi – mẹ tôi là mối tình đầu của ông ấy, thế mà sau này không phải cũng rước tiểu tam vào nhà, còn để thằng con riêng đấu với tôi giành gia sản, ép tôi phải rời khỏi gia đình tự làm riêng.
Tôi nhìn thẳng vào Lục Thu Thu, bước đến một bước.
“Thu Thu, em đi với anh đi. Anh sẽ chứng minh cho em thấy, từ nay về sau anh chỉ tốt với em. Nếu phản bội, anh trời không dung, đất không tha, anh…”
Lục Thu Thu khẽ gật cằm, ra hiệu về phía sau lưng tôi:
“Kia, báo ứng của anh đến rồi kìa.”
13.
Thư Tuyết xuất hiện, bên cạnh còn có một gã đàn ông trung niên trông vô cùng hùng hổ.
Dạo này cô ta cứ liên tục tìm cách liên lạc với tôi, thật sự rất phiền. Tôi đã đưa hai trăm triệu để dứt điểm rồi, cô ta còn muốn gì nữa?
“Đồ khốn! Làm con gái tao có bầu mà đưa hai trăm triệu là muốn xong chuyện hả? Tao nói cho mày biết, chuyện này chưa xong đâu!”
Chưa kịp phản ứng, gã đàn ông đã lao tới đấm thẳng vào mặt tôi.
Một cơn giận không tên bùng lên dữ dội.
Hay thật, đến cả mấy loại rác rưởi ngoài đường cũng dám nhảy lên đầu tôi làm loạn!
Tôi lau vệt máu nơi khóe miệng, đấm trả không thương tiếc – một trận sống mái.
Thư Tuyết hét lên, vội nhào tới kéo tôi ra, chắn trước mặt ông ta:
“Đừng đánh nữa! Ông ấy là ba em, là ông ngoại của con em!”
“Ông ngoại cái con khỉ! Mày còn đang diễn nữa à?!” Tôi giật mạnh tóc cô ta, nghiến răng gằn từng chữ.
“Mày giỏi thật, bày cái trò nói dối với Lục Thu Thu là mày có thai, giờ thì hay rồi – tao mất luôn cả gia đình! Mày cố tình đúng không? Muốn phá cho tao tan nhà nát cửa chứ gì?”
“Anh trách tôi được à?” Thư Tuyết đau quá liền hất tay tôi ra, không thèm giả bộ nữa.
“Lúc đó tôi bảo dùng bao, anh lại nói đang trong kỳ an toàn. Tôi cũng chỉ vì muốn giúp anh giữ chân vợ, ai ngờ đi khám lại dính thật.”
“Giờ tôi mặc kệ! Một là anh cưới tôi. Hai là đưa tôi 5 tỷ để phá thai. Không thì tôi bảo ba tôi ngày nào cũng đến công ty anh làm loạn! Với giá cổ phiếu công ty anh, rớt vài phần trăm thôi là đã mất hơn 5 tỷ rồi!”
Thư Tuyết ngẩng cao cằm nhìn tôi, như thể đang nắm trong tay một quân bài đắt giá.
Hừ, thì ra đây mới là bộ mặt thật của cô ta – chua ngoa, thực dụng, chỉ biết đến lợi ích.
Con mèo nhỏ ngoan ngoãn, dịu dàng gì chứ, tất cả đều là giả, tất cả đều vì tiền mà đến gần tôi.
Cho nên, không phải tôi xấu xa, cũng không phải tôi không cưỡng lại được cám dỗ, mà là do những người phụ nữ ngoài kia quá hiểm độc, quá tính toán, quá giỏi đóng kịch!
Tôi quay người, nhìn về phía Lục Thu Thu:
“Thu Thu, em xem đi, là cô ta dụ dỗ anh, là cô ta bám lấy anh, là cô ta phá nát gia đình của chúng ta. Anh không hư hỏng, anh chỉ là… chỉ là…”
“Chu Đình Yến, anh thật sự khiến tôi ghê tởm.”
Lục Thu Thu lạnh lùng cắt ngang lời tôi:
“Nếu anh không phối hợp, một mình cô ta có thể mang thai chắc?”
“Thứ không quản nổi nửa thân dưới như anh, xảy ra chuyện thì đổ lên đầu phụ nữ. Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy rõ bản chất của anh, giờ thì sáng mắt rồi.”
Cô ấy quay sang Mạnh Chu Dự:
“Đi thôi, Hân Hân đã đặt bàn lẩu rồi, đang đợi tụi mình qua.”
Không một ánh nhìn, không một do dự, Lục Thu Thu khoác tay Mạnh Chu Dự rời đi.
Tôi thấy đau như dao cứa, không cam tâm, liền đuổi theo hét lớn:
“Thu Thu, đợi anh với!”
Thư Tuyết cũng bám sát, kéo lấy tay tôi:
“Trả tôi năm trăm triệu đã!”
“Cút mẹ cô đi!” Tôi hất mạnh tay ra.
Ngay lúc đó, một tiếng kêu thảm thiết vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy bụng Thư Tuyết đập mạnh vào cạnh nhọn của bệ đá con sư tử, máu đỏ sẫm bắt đầu thấm ướt lớp tất mỏng của cô ta, chảy từng dòng lạnh lẽo.
Tôi sững người.
Sau đó, xung quanh rối loạn, có ai đó hét lên:
“Gọi xe cấp cứu! Mau gọi xe cứu thương!”
14.
Đứa con trong bụng Thư Tuyết đã không giữ được.
Bác sĩ nói cô ta từng phá thai bảy tám lần rồi, thành tử cung mỏng đến mức chỉ như một tờ giấy. Dù không bị va đập, cái thai đó cũng khó lòng giữ nổi.
Toàn thân tôi run lên vì tức giận.
Rõ ràng, cô ta từng nói với tôi đây là lần đầu tiên. Còn bày trò “ra máu”.
Tôi bỗng như tỉnh mộng: một cú gài bẫy hoàn hảo!
Tôi đã bị lừa! Cô ta và gã đàn ông kia – đúng là một đôi cha con lừa đảo!
Tôi điên cuồng lao ra khỏi bệnh viện, không ngừng gọi cho Lục Thu Thu, muốn nói với cô ấy rằng tôi bị lừa, tôi rất thảm, tôi vô tội – chỉ mong cô ấy thương xót mà quan tâm tôi một chút.
Từ trước tới nay, cô ấy luôn mềm lòng với tôi mà.
Nhưng điện thoại bị cô ấy cúp thẳng.
Gọi lại thì… tôi đã bị chặn rồi.
Tôi như kẻ điên, chạy khắp nơi tìm kiếm từng chỗ cô có thể tới. Tôi điên cuồng chỉ để được gặp lại cô, muốn được ngả vào lòng cô, hít hà hương thơm nhàn nhạt trên người cô như ngày xưa.
Nhưng tôi không tìm thấy.
Dù có đi bao nhiêu nơi, tôi cũng không sao tìm thấy cô ấy nữa.
Tôi ngồi sụp xuống góc đường, ôm đầu mà khóc đến tuyệt vọng.
Ba ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ hội đồng quản trị, yêu cầu tôi lập tức quay về công ty.
Thì ra, đoạn video hôm đó tôi bị cha con Thư Tuyết kéo lôi trước cổng toà án… đã bị ai đó tung lên mạng.
Thân phận của tôi bị dân mạng đào ra, video lan truyền với tốc độ chóng mặt, giờ thì… đang ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng công ty.
Rất nhiều đối tác lần lượt gọi điện đến, nói thẳng nếu danh tiếng cá nhân tôi gây ảnh hưởng xấu, họ sẽ chấm dứt hợp tác và yêu cầu bồi thường theo hợp đồng.
Người trong hội đồng quản trị ồn ào tranh cãi, miệng đầy những cụm từ như “tối đa hóa lợi ích”, “giảm thiểu tổn thất”.
Tôi chẳng nghe lọt tai câu nào, đầu óc trống rỗng, vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đầu tôi chỉ hiện lên một suy nghĩ: nếu là Thu Thu, cô ấy nhất định sẽ có cách.
Xét về lợi ích công ty, tôi bị tạm đình chỉ chức vụ.
Những ngày rảnh rỗi trôi qua thật khó chịu, và tôi càng thêm điên cuồng nhớ Lục Thu Thu.
May mà… cô ấy quên chặn tôi trên vòng bạn bè WeChat.
Tôi trùm chăn, như con chuột chui rúc trong cống, âm thầm dõi theo cuộc sống của cô ấy.
Cô ấy đã mua nhà mới. Dù chỉ là nhà cũ, nhưng phong cách trang trí lại đúng gu cô thích.
Cô ấy mua thêm chậu cây mới, bày la liệt ở ban công. Gió thổi qua, không khí cũng mang theo mùi thơm nhẹ dịu.
Cô ấy lại đi công tác ở thành phố khác, và Mạnh Chu Dự bay đến chỉ để ăn sáng cùng cô một bữa.
Cô ấy và Mạnh Chu Dự… đã công khai quan hệ.
Tôi tức đến mức đập nát cả điện thoại.
Tôi vẫn không tin!
Tình cảm mười năm của chúng tôi… sao có thể bị thay thế chỉ sau vài tháng?
Tôi không tin. Tôi nhất định vẫn còn cơ hội.