5
Tôi vừa dứt lời, cả phòng khách im lặng ba giây, rồi lập tức nổ tung như chảo dầu.
Người phản ứng đầu tiên là mẹ vợ. Bà ta như thể vừa nghe thấy chuyện gì kinh khủng lắm, lập tức bật dậy khỏi ghế, chỉ tay vào mặt tôi mà quát:
“Anh… anh… Vương Hồ Dũng, anh còn lương tâm không hả? Tú Quyên sinh con cho anh, lo toan mọi việc trong nhà, chỉ lấy có chút tiền mà anh đã đòi ly hôn?”
“Loại người như anh sẽ bị trời đánh đấy!”
Tiếp đến là Trần Tú Quyên, mắt đỏ hoe lại rơi nước mắt một lần nữa: “Vương Hồ Dũng, sao anh có thể đối xử với em như vậy, em…” Cô ta nghẹn lời, ôm mặt khóc nức nở.
Trần Tú Anh cũng nổi đóa, hắn lao tới đẩy mạnh tôi một cái: “Chỉ vì năm chục triệu mà đòi ly hôn với chị tôi? Anh nói thật đi, có phải anh có đàn bà bên ngoài rồi không?!”
Tôi không đứng vững, suýt nữa ngã nhào. Vì còn đang bế Đa Đa trong tay, tôi không đánh trả, chỉ cười khẩy nhìn cả lũ đang phát điên trước mặt.
Tôi hít sâu một hơi: “Tôi nói xong rồi, bây giờ mời mọi người đi cho.”
“Ê!” Trần Tú Anh lại định nhào đến đánh tôi. Tôi tránh sang bên, một tay bế Đa Đa, một tay móc điện thoại trong túi quần ra.
“Đi hay không? Không đi tôi gọi công an, kiện các người tội xâm phạm nhà riêng.”
Mẹ vợ còn định nói gì nữa, nhưng bị Trần Tú Quyên kéo lại. Cô ta run rẩy môi, nói:
“Thôi mẹ, chúng ta về đi.”
Cả bọn chửi bới um sùm rồi bỏ đi, chỉ còn lại Trần Tú Quyên.
Cô ta đóng cửa lại, dùng tay áo lau nước mắt, rồi chìa tay định bế Đa Đa từ tay tôi.
Đa Đa ôm chặt cổ tôi, không chịu cho cô ta bế.
“Đa Đa, lại đây.” Giọng Trần Tú Quyên có phần nghiêm khắc.
Người con bé run lên một chút, đối mặt với ánh mắt hung dữ của mẹ, nó miễn cưỡng buông tay khỏi cổ tôi.
Nhưng tôi lại lùi lại một bước: “Đa Đa không muốn, cô ép nó làm gì?”
“Còn nữa, tôi nói tất cả mọi người đi, bao gồm cả cô.”
Trần Tú Quyên làm như không nghe thấy, cười giả lả hỏi: “Chồng à, anh có đói không? Để em đi làm bữa sáng cho anh.”
Sống với cô ta bảy năm, chưa bao giờ gọi tôi là “chồng”. Câu này vừa thốt ra khiến tôi buồn nôn muốn ói.
“Trần Tú Quyên, tôi đang nói chuyện với cô, cô có nghe thấy không? Tôi bảo cô đi!”
Mặt cô ta sa sầm lại: “Tôi sẽ không ly hôn với anh đâu. Tôi cũng không đi. Đây là nhà tôi.”
“Nếu anh đã định ở nhà ăn bám, vậy thì cả nhà chúng ta cùng ăn bám luôn.”
Cô ta tưởng vậy là tôi sẽ mềm lòng? Nực cười. Chuyện ly hôn tôi đã nghĩ từ lâu rồi. Một khi tôi đã quyết, thì không có chuyện thay đổi.
“Cô không đi đúng không? Vậy thì tôi đi!”
Nói xong, tôi bế Đa Đa ra khỏi nhà, lái xe về quê.
Lái một tiếng đồng hồ, tôi trở về quê nhà ở nông thôn.
Mẹ tôi đang ngồi nhặt rau trong sân, ba tôi thì đang sửa chuồng heo phía sau. Thấy chúng tôi về, mẹ tôi vui đến mức cười không khép miệng, ôm lấy Đa Đa rồi vội đưa vào nhà.
“Trời ơi, sao con không báo trước? Nhà chẳng chuẩn bị được gì cả.”
Tôi cười: “Không sao đâu, lát nữa con đi chợ mua đồ.”
Nhưng ở quê mãi cũng không phải cách. Nếu nộp đơn ly hôn thì sẽ mất thời gian, tôi sợ trong lúc chờ đợi lại phát sinh chuyện gì.
Tôi phải tính toán cẩn thận xem có cách nào vừa nhanh, vừa khiến cả nhà Trần Tú Quyên đồng ý ly hôn.
Ở quê được hai ngày, bỗng một người bạn làm ở ngân hàng gọi cho tôi, hỏi Trần Tú Quyên có phải là vợ tôi không.
Tôi thấy lạ nên gọi lại hỏi rõ.
Cô ấy nói hôm nay có người tên là Trần Tú Quyên đến ngân hàng xin vay vốn. Nhìn mặt và nghe tên giống vợ tôi nên muốn gọi xác nhận.
“Gì vậy, giám đốc Vương giờ còn cần vay vốn à? Gặp khó khăn tài chính sao?” Hạ Khoa cười đầy ẩn ý.
Tôi vội xua tay: “Không không, gia đình có chút chuyện thôi. Thế cô ấy có vay được không?”
Hạ Khoa đáp: “Không vay được đâu, cô ấy chẳng có gì cả, không có điều kiện vay. Nhưng tôi thấy cô ấy thật sự rất cần tiền, hỏi tôi có cách nào khác không.”
“Anh Vương, nhà anh có chuyện gì vậy?”
Tôi âm thầm thấy không ổn. Trước đó Trần Tú Anh đã nói Trần Tú Quyên muốn đưa cho hắn 200 triệu để khởi nghiệp, giờ biết bên tôi không còn lấy được tiền, cô ta bắt đầu tính đường khác.
Nếu cô ta âm thầm đi vay, rồi gánh khoản nợ vài trăm triệu đứng tên tôi, thì tôi thật sự sẽ bị cô ta kéo xuống hố.
Chiêu này, độc thật.