4
Cả nhà họ ngồi một hàng dài trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào tôi, cứ như đang xử án ở công đường đại đường vậy.
“Ây da, anh rể à, anh đúng là keo kiệt thật đấy. Chỉ có năm chục triệu thôi mà, coi như em mượn anh là được chứ gì?” Trần Tú Anh vừa ngoáy mũi vừa thản nhiên nói.
“Được thôi.” Tôi đáp: “Lần này mua xe là năm chục triệu, trước đó cưới vợ hai trăm triệu, mua nhà ba trăm triệu, tổng cộng là năm trăm năm mươi triệu rồi.”
“Còn lần trước em muốn mua máy tính, tám triệu tám, cũng là chị em bỏ tiền ra.”
“Rồi còn lần trước nữa, em muốn mua đôi giày, một triệu tám, tôi nhớ là em gửi link cho chị em và bảo chị ấy mua.”
“Tiền học thêm của Tinh Tinh, học piano, một buổi ba trăm, em mua luôn hai mươi buổi, tổng cộng là 5.888 nghìn nữa.”
“Còn nữa…”
“Đủ rồi!” Mẹ vợ ngắt lời tôi: “Vương Hồ Dũng, chỉ mấy triệu lặt vặt đó mà anh nhớ rõ thế cơ à? Tính toán giỏi vậy sao không đi làm kế toán đi?”
“Từ lúc cưới anh, Tú Quyên nhà tôi chưa đi làm ngày nào, ở nhà làm osin cho anh.”
“Anh có từng hỏi thử chưa, người ta thuê giúp việc bây giờ ít nhất cũng mười mấy hai chục triệu một tháng đấy. Bao năm nay, anh có trả lương cho Tú Quyên chưa?”
Tôi bật cười. Ra là tôi cưới một người giúp việc về làm vợ à?
Mà còn phải trả lương nữa chứ.
Chưa kể, chẳng phải chính Trần Tú Quyên là người chủ động quyết định ở nhà làm nội trợ sao?
Có lẽ vì chúng tôi cãi nhau to quá, nên làm Đa Đa tỉnh giấc.
Con bé dụi mắt từ trong phòng bước ra, thấy đông người trong nhà thì hơi sững lại.
“Ba ơi.” Con bé nhỏ giọng gọi, rồi chạy tới chỗ tôi.
Mẹ vợ vừa nhìn thấy Đa Đa, liền đảo mắt một cái, mắng luôn: “Không có dạy dỗ gì cả. Đông người như vậy mà chỉ thấy có ba con thôi hả?”
“Tối qua mẹ không có nhà, có phải ba con nói xấu mẹ nên mới không cho con chào hỏi chúng ta không?”
Đa Đa vội vàng phản bác: “Không có đâu ạ.”
“Chà, cái đồ nhãi con này, còn dám cãi lại! Đúng là chẳng ra gì.”
Ngay cả Trần Tú Quyên cũng trách mắng: “Đa Đa, không được nói chuyện như vậy với bà ngoại.”
“Bà ngoại là người lớn, phải tôn trọng, nghe chưa?”
Tôn trọng? Phải xem đối phương có đáng được tôn trọng không chứ.
Từ lúc sinh ra đến giờ, Đa Đa chưa từng được đưa về nhà bà ngoại một lần nào.
Tết nhất lễ lạt, mỗi lần Trần Tú Quyên về nhà mẹ đẻ đều không dẫn hai cha con tôi theo.
Cô ta nói dẫn Đa Đa về sẽ làm ảnh hưởng đến vận mệnh của Tinh Tinh.
Không biết nghe mấy lời vớ vẩn từ đâu mà tin răm rắp.
Lúc đầu tôi còn cãi nhau với cô ta, sau này cãi nhiều mệt mỏi, tôi cũng lười nói.
Nên mỗi lần cô ta về nhà mẹ đẻ, tôi lại dẫn Đa Đa về quê nội.
“Thôi được rồi, Vương Hồ Dũng, hôm nay chuyện này, anh xin lỗi chị tôi một câu, coi như xong.” Trần Tú Anh nói.
“Vợ chồng mà, ai lại giận nhau mãi. Chuyện tiền nong đừng tính toán quá. Tiền hết rồi còn kiếm được, chứ máu mủ mất đi thì mất hẳn đấy.”
Hắn chỉ gọi Trần Tú Quyên là “chị” khi cần đến, còn bình thường toàn gọi thẳng tên.
Buồn cười là, cả nhà họ chẳng ai thấy điều đó có gì sai.
“Tôi nghỉ việc rồi, nên tiền hết là hết.” Tôi nói.
“Cái gì? Anh nghỉ việc rồi á?” Trần Tú Anh giật bắn, bật dậy khỏi ghế.
“Chị, sao chị không nói với em chuyện anh rể nghỉ việc, thế cái vụ chị hứa cho em hai trăm triệu làm vốn khởi nghiệp…”
Trần Tú Anh còn chưa nói hết, thì bị em dâu cấu cho một cái vào đùi.
Trần Tú Anh biết mình lỡ lời, xấu hổ quay đầu nhìn Trần Tú Quyên.
Tốt lắm, giỏi lắm.
Tôi muốn khởi nghiệp, cô ta nói rủi ro cao, chắc chắn lỗ, còn bảo sống phải thực tế, không thích kiểu sống phập phồng lo âu.
Em trai cô ta muốn khởi nghiệp, cô ta lại lén lấy tiền của tôi đi hỗ trợ cho nó.
Tôi thật sự không nhịn được nữa.
“Trần Tú Quyên, tôi không muốn nói nhiều với cô.”
“Nếu cô còn chút lương tri, thì chọn một ngày đi với tôi lên cục dân chính ly hôn. Từ nay về sau, cô muốn giúp em trai kiểu gì cũng chẳng ai cản cô nữa.”