Skip to main content

1.

Tôi là truyền nhân đời thứ 48 của phái Mao Sơn. Nhưng khi vào đại học, tôi lại chọn chuyên ngành tài chính.

Chuyện này suýt khiến tôi bị ch, chính là truyền nhân đời thứ 47, Trương Thiên Nhất đá khỏi sư môn.

Mà thật ra, nếu ông ấy chịu đuổi tôi thì tốt quá rồi! Tôi vốn chẳng muốn làm cái truyền nhân phiền phức này từ lâu.

Ai hiểu được nỗi khổ của tôi chứ?

Một đứa mê tiền như tôi, vì học đạo mà bị trời phạt, dính vào cái gọi là “ngũ bại tam khuyết”, mà thứ tôi khuyết chính là tiền!

Tiền vào tay tôi đều như nước , không giữ được đồng nào.

Tôi chịu nổi chắc?

Tôi học tài chính là để… tiền sinh tiền!

Đáng tiếc, khi ba tôi phát hiện tôi không có ý định đổi ngành, ông lùi một bước đưa ra điều kiện:

Được học tài chính, nhưng việc trừ tà bắt quỷ không được bỏ.

Không đồng ý thì không xong, hiệu trưởng trường tôi là fan cứng của ba tôi.

Lỡ mà ông già nhà tôi chỉ cần nói một câu, hiệu trưởng sẵn sàng “hộ tống” tôi về quê trồng rau luôn.

May mà tôi nhanh trí, nghĩ ra đối sách.

Ông già chỉ cấm tôi bỏ nghề, chứ không cấm tôi… làm nghề online.

Thế là tôi mở luôn một cái livestream.

2.

Hôm nay là buổi đầu tiên thử phát sóng.

Giới thiệu livestream của tôi cực kỳ đơn giản:

“Livestream gọi h//ồ/n online, một Gala, một người, ai gan lớn thì mời vào.”

Hệ thống nền tảng cho tôi 200 lượt đề xuất miễn phí đầu tiên.

Vừa mở, đã có người vào buông lời mỉa mai:

“Cái livestream gì kỳ cục vậy? Gọi h//ồ/n á? Chắc gọi… ăn đòn thì có!”

“Đang thời đại nào rồi mà còn bày đặt gọi h//ồ/n? Định lừa ai thế?”

“Người ta còn chẳng dám lộ mặt, chắc là trò lừa đảo rồi.”

“Ơ nhưng mà tay cô nàng này đẹp phết nha… team mê tay điểm danh!”

“Tay cô ấy đang cầm cái gì thế nhỉ?”

Tôi xoay xoay lá cờ nhỏ trên tay, bình thản đáp:

“Đây gọi là Chiêu H//ồ/n Phiên, chuyên dùng để dẫn h//ồ/n người ch .t.”

“Ồ thế mà dám thật đấy? Dẫn h//ồ/n bằng cái đó á?”

“Thôi không nói nhiều, gọi thử một h//ồ/n ra đây xem?”

“Há há há, muốn xem thì nạp Gala trước đã!”

Mười phút trôi qua, toàn người vào xem chơi.

Tôi cũng chẳng bực.

Tốt nhất là không ai nạp quà, vậy tôi livestream đủ một tiếng là xong nhiệm vụ với ông già, khỏi bị tính là ‘bỏ nghề’.

Kế hoạch rất hoàn hảo, cho đến khi hiện thực tát tôi một cú không trượt phát nào.

Một Gala rực rỡ hiện ra giữa màn hình.

Có người vừa vào đã nạp luôn, không nói không rằng.

Nick của người đó lập tức đứng đầu bảng tặng quà.

“Ồ hô hô! Có người ngu thật kìa!”

“Ngu cái gì, mở mắt chóa của ngươi ra mà nhìn cho kỹ, đó là chồng thất lạc nhiều năm của tôi đấy!”

“Ui chao, xin lỗi nha, hóa ra là Cố Phong Khuyển giá lâm!”

“Xong rồi, tính mạng streamer sắp chấm hết!”

…Cái gì? Người nạp quà này… có số má à?

3.

Tôi vừa nghĩ vừa miễn cưỡng ấn nút kết nối.

Người bên kia như đã chờ sẵn, lập tức chấp nhận cuộc gọi trong chưa đầy một giây.

Ngay sau đó, màn hình hiện ra một gương mặt kiêu căng cực điểm.

Tôi có thói quen nhìn người là xem tướng trước.

Trán cao rộng, ấn đường rộng, mắt sáng, mũi thẳng, cằm đầy đặn, tai to, dái tai hướng về miệng.

Một chữ thôi — giàu.

Giàu nứt đố đổ vách.

Tôi nhìn mà lòng đau như cắt.

“Cung cấp bát tự người đã khuất, tôi sẽ gọi h//ồ/n cho. Xin hỏi khách hàng muốn hỏi chuyện hay gặp mặt?”

Tôi đè nén nỗi ghen tị trong lòng, định nhanh chóng làm xong rồi quay lại cày sách chuyên ngành tài chính.

Số phận là do mình nắm lấy, tôi nhất định phải dùng kiến thức đổi lấy một tương lai bớt nghèo khổ hơn.

“Ồ diễn nhập tâm ghê ha. Gọi h//ồ/n hả? Haha… cười ch .t mất thôi.”

Gã khách nhà giàu cười rộ lên đầy giễu cợt.

“HAHAHAHAHA…”

“Streamer nhập tâm ghê, nhưng chồng tôi ghét nhất bọn lừa đảo đấy. Tốt nhất là xin lỗi đi, kẻo bị r/ep/ort b/a/y kê/nh bây giờ.”

“Đừng mà, tôi cũng muốn gặp ma! Chồng yêu, chọn ‘gặp ma’ đi~”

Tôi nhìn cái gã đang cười không dứt kia, thật sự không hiểu có gì buồn cười đến thế.

“Tôi hỏi thật đấy, rốt cuộc có muốn gọi h/ồn không? Xin nói rõ trước: quà đã tặng thì không hoàn lại đâu nhé.”

Tiền đã vào ví tôi, muốn lấy ra lại á? Mơ đi!

Người đàn ông được gọi là Cố Phong Khuyển cuối cùng cũng dừng cười, rút ra dáng vẻ đại gia:

“Gọi! Tôi muốn gọi hồn. Nếu cô thật sự gọi được, tôi tặng cô mười ngàn Gala cũng được.”

Nói rồi lại sầm mặt, đe dọa:

“Còn nếu không gọi được, mỗi lần tôi thấy cô, tôi sẽ re/po/r/t một lần.”

Tôi gật đầu đồng ý, cam kết phục vụ đến nơi đến chốn.

Gật rồi mới sực nhớ mình chưa lộ mặt, đối phương không thấy, thế là chỉnh lại:

“Yên tâm, dịch vụ tôi luôn khiến khách hài lòng. Làm ơn cung cấp bát tự người đã khuất, xin cảm ơn.”

4.

Lời tôi vừa dứt, đối phương khựng lại, rõ ràng không ngờ tôi lì đến thế.

Trong lúc chúng tôi đối thoại, lượng người xem trong phòng livestream tăng vọt.

Chat bay như bão.

Mọi người nhao nhao:

“Streamer hết đường sống rồi!”

“Cố Phong Khuyển mà ra tay, đố ai thoát nổi!”

Tôi thấy tình hình không ổn.

Mới đầu chỉ định lặng lẽ livestream cho có lệ.

Giờ thì… nổi quá nhanh rồi đấy!

Tôi sốt ruột giục đối phương đưa bát tự.

Hắn đưa một tờ giấy viết tay lên camera.

Tôi vừa nhìn, lập tức cau mày:

“Vị khách này, xin lỗi, tôi không gọi h//ồ/n người sống. Chỉ làm việc với người đã khuất.”

Ngay sau câu đó, hắn cười đến phát điên.

Livestream nổ tung với một loạt “HAHAHAHAHA”.

“Cười ch .t! Streamer bị hớ rồi!”

“Đó là bát tự mẹ tôi! Cô nói bà ấy còn sống á? Tôi còn mong bà ấy thật sự sống lại ấy chứ! Cô lừa tôi vui lắm à?!”

Nói xong, không khí trong phòng chat đột ngột im bặt.

Vẻ mặt hắn cũng từ vui cười chuyển sang… tái nhợt.

Tôi cũng không rảnh mà tranh cãi.

Lấy ra mai rùa trăm tuổi, thả ba đồng xu vào, âm thầm gieo quẻ.

Xem xong, tôi nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại:

“Bà ấy đang ở tầng hầm thứ 3 nhà anh. Thời gian không còn nhiều nữa. Tốt nhất nên tranh thủ nhìn bà lần cuối.”

Hắn phá lên cười lần nữa:

“Nhà tôi chỉ có một tầng hầm! Tôi từng quay clip house tour, fan nào cũng biết! Cô còn định lừa thêm bước nào nữa?”

Tôi bình tĩnh đáp:

“Đi đến cuối tầng hầm, rẽ về phía Đông. Ở đó có lối vào tầng hầm thứ ba. Không tin thì…”

Tôi còn chưa nói hết câu, màn hình livestream bỗng tối sầm.

Thông báo hiện lên:

“Tài khoản đã b/ị k/hóa do v/i p/hạ/m c/hí/nh sá/c/h.”

Tôi: “…”

Má nó.

Bị r/e/port b/a/y kênh rồi hả?!

5

Tôi thấy kênh bị khóa mà lòng hả hê không tả nổi.

Rút tiền Gala về xong, tôi cắn răng quyên đi chín phần, phần còn lại – chỉ đúng một phần – mới là chút công tôi giữ được.

Nhìn đống tiền lẻ đáng thương ấy, tôi đau lòng tự thưởng cho mình một ly trà sữa để an ủi.

Chứ nếu không tiêu lẹ, để tí nữa xui xẻo đến thì lại phải chi tiền tiêu tai, còn tốn gấp mấy lần.

Tôi thu lá cờ chiêu hồn mini lại, gỡ kết giới và phù che mắt, đứng lên khỏi ghế, vươn vai duỗi người cho đỡ cứng.

Thấy ba đứa bạn cùng phòng đang tụm lại xem điện thoại, tôi bị tò mò xui khiến bước tới hóng ké. Nào ngờ trên màn hình là một khuôn mặt quen ơi là quen.

Chẳng phải chính là tên tội đồ vừa khiến tôi bị khóa kênh hay sao?

Tôi chỉ vào màn hình điện thoại của nhỏ bạn tên là Ai Linh, hỏi:

“Linh Linh, cái anh đẹp trai này là ai vậy?”

“Chồng tao đó.” Ai Linh không chút do dự đáp.

Tôi: “…”

“Đừng chọc Thanh Sương nữa. Mà Thanh Sương, mày thật sự không biết con trai nhà giàu nhất nước – Cố Tinh Viễn à? Trên mạng hot lắm đấy. Dân mạng gọi là Cố Phong Khuyển, chuyên gia diệt streamer giả, đỉnh cao của bộ môn report bay kênh.”

Nhậm Chỉ thấy tôi đúng là không biết thật, bèn tranh thủ phổ cập thông tin.

Ai Linh chen vào một câu:

“Đúng rồi, chồng tao vừa mới report thành công một đứa lừa đảo, cười sặc luôn. Con nhỏ đó bảo là biết gọi hồn, thế mà cả mẹ ruột của người ta chết bao năm cũng đoán không ra, lại bảo là còn sống.”

“Đúng là đạo đức suy đồi, thời đại xuống cấp…” – bạn cùng phòng khác tên là Tôn Thính Phong thở dài.

“Tôi nói thật đấy… lỡ đâu cái streamer kia nói đúng thì sao?”

Tôi im lặng một lúc, muốn cố gắng vớt vát lại chút danh dự cho bản thân.

Kết quả là cả ba đứa kia cùng lúc lắc đầu, dứt khoát phủ nhận:

“Không thể nào.”

Hay lắm, kể từ hôm nay mấy bà không còn xứng có đứa bạn dễ thương như tôi nữa rồi.

Tôi ôm lấy trái tim bé bỏng bị tổn thương, chuyển ánh mắt sang màn hình điện thoại của Ai Linh.

Trên màn hình, dưới sự xúi giục của dân mạng, Cố Phong Khuyển đang đi theo chỉ dẫn tôi từng nói: từ tầng hầm một, đi hết hành lang về phía Đông.

Cuối hành lang là một bức tường. Trên tường treo một bức tranh chân dung siêu thực, to bằng cả bức tường, cao hai mét.

Chân dung của mẹ ruột Cố Phong Khuyển.

Hắn giơ điện thoại lên nói với dân mạng:

“Thấy chưa? Sau bức tranh chỉ là tường thôi. Làm gì có cái tầng hầm thứ ba nào!”

Cả phòng chat đều chờ kết này, nên nháo nhào gửi icon la ó.

Tôi vỗ vai Ai Linh:

“Viết lên đi, bảo là cầu thang dẫn xuống tầng hầm ba nằm ngay sau bức tranh.”

Ai Linh lắc đầu quầy quậy:

“Thôi đi bà, viết vậy tôi ăn gạch đầy mặt.”

“Bà có muốn chồng bà gặp mẹ ruột lần cuối không?”

Tôi nghiêm túc, không mang chút đùa cợt nào.

“Bà nói thật á?”

“Thật không thể thật hơn. Viết lẹ đi.”

Tôi thấy Cố Phong Khuyển trong video đã chuẩn bị quay đầu rời đi. Nhớ đến quẻ hung hồi nãy, tôi bèn chụp lấy điện thoại trong tay Ai Linh, gõ một tràng lia lịa.

Chờ đến khi ba đứa bạn kịp phản ứng để can, thì tôi đã bấm gửi xong tin nhắn.

“Trời ơi, bà gửi thật à?!”

Ai Linh gào lên, điên cuống chạy vòng quanh:

“Bà không biết đâu, Cố Phong Khuyển ghét nhất ai đem mẹ anh ta ra đùa. Mẹ ảnh mất lúc ảnh không kịp về gặp, vì chuyện đó mà anh ta còn cãi nhau lớn với ba mình đấy. Giờ thì hay rồi, chắc tôi bị block vĩnh viễn luôn quá!”

“Không đâu, bà nhìn đi…”

Tôi chỉ vào màn hình.

Trong video, Cố Phong Khuyển đã quay lại bức tranh chân dung.

Hắn đặt điện thoại lên giá bên cạnh, rảnh tay rồi bắt đầu nhấc bức tranh.

Sau bức tranh, lộ ra một cánh cửa.

Thấy cảnh này, phòng livestream lập tức bùng nổ với loạt bình luận:

“Vãi nồi, có cửa thật kìa!!”

Cố Phong Khuyển cũng đơ toàn tập vì quá bất ngờ.

Trong video, hắn đứng chết trân trước cửa mấy giây.

Khi fan bắt đầu giục mở cửa ra xem đằng sau có đúng là cầu thang không, thì…

Hắn tắt livestream cái rụp, không hề báo trước.

Cả ba đứa bạn tôi cùng lúc hét lên theo phản xạ:

“Đừng tắt mà!!!”