Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc chương truyện!
Khi ấy, không phải tôi đi tìm người hợp tác nữa, mà người ta sẽ đến tìm tôi.
Nghĩ vậy, tôi bắt tay vào làm luôn.
Đến năm thứ năm, Trương Uyển Phượng tìm đến.
Nó dắt theo cả nhóm phóng viên, truyền thông đến tố cáo tôi.
Kể ra hết tội trạng của tôi: ngược đãi con nuôi, không cho đi học, hành hạ từ nhỏ, thậm chí còn đưa Trương Tụng Long vào tù.
Còn kể cả chuyện tôi “bán nó” cho một tên du côn.
Nó vừa khóc vừa kể, trông vô cùng tội nghiệp.
Nhưng giữa đám đông, tôi nhận ra một người đàn ông trung niên quen mặt — chính là cha ruột của Trương Uyển Phượng.
Xem ra kiếp này bọn họ vẫn gặp lại nhau.
Mọi người xung quanh bắt đầu lên án tôi:
“Làm thương nhân thì phải máu lạnh tàn nhẫn thôi. Nhìn cô ta kìa, một mình mà thành công như thế, không biết đã trèo lên bao nhiêu giường đàn ông rồi.”
“Ngay cả con nuôi còn đối xử tàn nhẫn như vậy, bán cho bọn tôi không biết là hàng gì đâu?”
“Người đàn bà như vậy, kiểu gì cũng gặp báo ứng!”
Trương Uyển Phượng nghẹn ngào nói:
“Mẹ ơi, con không trách mẹ đâu. Nhưng giờ mẹ thành công như vậy rồi, sao lại bỏ rơi con?
Con không phải con ruột mẹ, nhưng sống với mẹ ngần ấy năm, mẹ chính là mẹ ruột của con!”
“Trời ơi, con bé ngoan thế mà! Làm mẹ mà nhẫn tâm quá, không phải con ruột là không thương à?”
“Phải đó, nó còn chẳng oán trách gì, thật là một đứa con hiếu thảo…”
Người ta bắt đầu tỏ ra thương cảm cho nó, chỉ trích tôi dữ dội hơn.
Còn tôi thì đứng đó, hoàn toàn dửng dưng.
Thấy thái độ của tôi lạnh lùng như vậy, đám đông càng thêm phẫn nộ.
“Đồ đàn bà vô lương tâm, hàng hóa của cô ta còn đáng tin sao? Đừng ai mua gì của cô ta nữa!”
“Đúng đó! Không cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng, chúng tôi sẽ tẩy chay luôn!”
Tôi bật cười nhạt, bước đến trước mặt Trương Uyển Phượng:
“Chạy bao nhiêu năm không thèm ngó lại, bây giờ thấy tôi giàu rồi mới mò về, có phải là muốn chia tiền không?”
Trương Uyển Phượng nước mắt đầm đìa, vừa khóc vừa nói:
“Mẹ ơi, sao mẹ nỡ nói vậy chứ? Dù mẹ không cho con tiền, con cũng muốn quay về — vì chúng ta là một gia đình mà!”
Người trong đám đông lại nhao nhao:
“Thấy chưa? Nó có phải vì tiền đâu! Bị đối xử như vậy mà vẫn gọi cô là mẹ, cô không thấy hổ thẹn à?”
“Đúng rồi đó! Cái đồ máu lạnh! Con ngoan như vậy mà nỡ đuổi đi! Vô lương tâm quá!”
Giữa tiếng chỉ trích ầm ĩ, Trương Uyển Phượng cúi đầu xuống.
Khóe môi khẽ nhếch lên — như thể đang che giấu một nụ cười đắc ý.
8
Đối mặt với những lời mắng chửi của đám đông, tôi lại bật cười.
“Trương Uyển Phượng đúng là con nuôi của tôi.”
Tôi chỉ thẳng vào người đàn ông kia, lớn tiếng nói:
“Năm xưa, chính ông ta làm chị gái Tú Lan trong làng chúng ta có thai, sinh ra một trai một gái.
Sau đó để được quay lại thành phố, ông ta bỏ mặc cả ba mẹ con.”
“Tú Lan vì tuyệt vọng mà nhảy sông tự tử.
Khi ấy hai đứa trẻ bị bỏ lại bên bờ sông, không ai đoái hoài.
Tôi mới chỉ mười tám tuổi, không màng sự phản đối của gia đình, bất chấp cả ánh mắt của dân làng, nhận nuôi chúng.”
“Một cô gái độc thân chăm hai đứa trẻ, đã phải chịu bao nhiêu khổ cực và ánh mắt khinh bỉ?
Tôi thà nhịn đói, cũng chưa từng để chúng thiếu ăn một bữa!”
“Nhưng anh trai của nó — Trương Tụng Long — cứng đầu hỗn láo, còn nhỏ đã học thói hư tật xấu, gây chuyện khắp nơi.
Tù không phải tôi mở, làm sai thì phải chịu, nó không có tội thì ai dám bắt?!”
“Chỉ vì chuyện đó, Trương Uyển Phượng oán hận tôi mãi.
Tôi bắt nó làm việc nhà, nó đi đâu cũng kể tôi ngược đãi nó.
Nó nghĩ mình sinh ra để làm tiểu thư chắc? Còn tôi sinh ra là để chịu khổ?”
“Sau này, nhà thật sự hết tiền, không đủ nuôi nó học lên cấp ba.
Tôi nghĩ cho nó đi học nghề may là ổn rồi.
Ai ngờ nó không lo học hành, lại dính vào một tên du côn, còn bị người ta bắt gặp.
Chưa cưới đã ngủ với nhau — mặt mũi tôi bị nó vứt xuống bùn.”
“Bất đắc dĩ, tôi mới cho chúng nó cưới nhau.
Vậy mà cưới chưa được bao lâu, nó lại bỏ nhà đi.
Tên kia đến nhà đòi người, tôi không thể sống nổi trong làng, mới phải ra ngoài lập nghiệp.”
“Mới yên ổn được vài năm, chúng nó lại tìm đến, đòi nhận mẹ nhận con.
Trên đời làm gì có chuyện tốt đẹp dễ dàng như vậy?”
Những lời tôi nói, có thật có không.
Nhưng những điều thật thì không ai có thể phủ nhận.
Những lời dối chỉ là vài phần gia vị mà thôi.
Trương Uyển Phượng mở to mắt, hét lên:
“Mẹ nói dối! Sao mẹ có thể bịa ra mấy chuyện bẩn thỉu như vậy để đổ lên đầu con?!”
“Tôi nói dối à? Những chuyện này đều có thể kiểm tra.
Muốn biết thì cứ đến đồn công an hỏi!
Năm đó không chịu học nghề, còn ăn trộm tiền trong nhà rồi bỏ đi — mấy người cứ đến hỏi là rõ!”
Lời nói của tôi khiến đám đông bắt đầu dao động.