Skip to main content

11

Tôi cúp máy, nhìn sang Phó Vận Tri.

Trên mặt hắn không có chút chột dạ hay áy náy nào, chắc cũng đoán được sự thật rồi.

Dù sao hắn cũng biết rõ lúc đó mình đã ra tay mạnh đến mức nào.

Hắn thân với Cố Thanh Phong, cũng coi như đã chứng kiến Nam Húc lớn lên.

Nếu không, Cố Thanh Phong đã chẳng để hắn đi “dạy dỗ” Nam Húc.

Đúng là người ngoài nhìn rõ hơn trong cuộc.

Cuộc hôn nhân này thất bại đến mức nào, để rồi ngay cả em trai tôi, lẫn bạn thân của Cố Thanh Phong, đều mong chúng tôi ly hôn càng sớm càng tốt.

Tôi cầm chìa khóa xe, tự lái về nhà cũ của nhà họ Nam.

Sau khi kết hôn, tôi và Nam Húc không còn sống ở đây nữa.

Nam Húc sống ở đâu cũng không quan trọng, nhưng với tôi, nơi này mang rất nhiều ý nghĩa.

Đây là nơi tôi lớn lên. Từng ngọn cỏ, tán cây đều lưu giữ ký ức về cha mẹ tôi.

Từ lúc hoàn toàn hết hy vọng vào Cố Thanh Phong, tôi đã đem tất cả kỷ vật liên quan đến mối quan hệ ấy cất vào đây.

Trong lòng, tôi vẫn luôn phân biệt rõ ràng: Cố Thanh Phong của những năm tháng đầu – người từng khiến tôi rung động, và Cố Thanh Phong sau khi gặp Tề Minh Châu – người khiến tôi căm hận.

Thế nên tôi mới vô thức lưu giữ những kỷ vật thuộc về thời gian chúng tôi từng yêu nhau.

Tôi từng muốn chứng minh: anh ấy đã từng thật lòng, tha thiết yêu tôi.

Tôi không phải người thua trắng trong cuộc tình này.

Nhưng thì ra, ngay từ đầu, tất cả đã là sai lầm.

Đêm đó, tôi đốt bỏ toàn bộ ký ức cuối cùng giữa tôi và Cố Thanh Phong.

Tin nhắn anh gửi cho tôi những ngày mới quen.

Quà anh tặng khi đang theo đuổi tôi.

Ngày Nam Húc bị kỳ thị vì màu da ở trường, lần đầu tiên Cố Thanh Phong ra tay đánh người vì tôi, tôi từng lén giữ lại đoạn video giám sát.

Hộ chiếu hết hạn, còn in dấu xuất nhập cảnh của những quốc gia mà anh từng cùng tôi đặt chân đến.

Tấm bảng ký tên của tất cả khách mời trong lễ cưới.

Từng chút, từng chút một… lẽ ra từ lâu đã nên chấm hết.

12

Sáng hôm sau, tài khoản chính thức của Tập đoàn Nam thị đăng một bài viết trên Weibo:

[Tổng giám đốc tập đoàn – cô Nam Kha – đã hoàn tất thủ tục ly hôn với ông Cố Thanh Phong. Hai bên đã xử lý xong mọi vấn đề liên quan, không tồn tại bất kỳ tranh chấp nào. Về sau, sẽ không tiếp nhận hay trả lời bất kỳ câu hỏi nào liên quan đến ông Cố trong mọi dịp công khai.]

Tôi dặn trợ lý Lục:

“Tất cả các công ty con của Nam thị, thu hẹp dần việc hợp tác với nhà họ Cố.”

“Cổ phần tôi đang nắm trong tập đoàn Cố, ưu tiên bán lại cho Cố Thanh Phong.”

“Còn nữa, sau này nếu Cố Thanh Phong muốn gặp con, để Nam Húc đi cùng. Tôi sẽ không xuất hiện nữa. Điện thoại bên đó cũng đừng chuyển qua cho tôi.”

Gương mặt vốn luôn bình tĩnh của trợ lý Lục thoáng chút kinh ngạc.

“Nam tổng, Cố thị hiện tại đang phát triển rất mạnh, thời điểm này bán cổ phần liệu có hơi lỗ không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ trong tay, không thèm ngẩng đầu.

“Đúng là hơi lỗ đấy.”

“Thế nên tháng này cắt luôn tiền thưởng của trợ lý Lục, coi như bù vào chút thiếu hụt.”

Trợ lý Lục mặt mày ỉu xìu, u uất bước ra ngoài.

13

Tối đó tăng ca xong, tôi xuống bãi đỗ xe thì thấy bên cạnh chiếc xe sang của mình là một siêu xe thể thao hàng đầu vừa đỗ sát cạnh.

Trợ lý Lục trông rõ căng thẳng:

“Nam tổng, tôi đã dặn bảo vệ không cho xe của Cố tổng vào.”

“Nhưng hôm nay Cố tổng đổi xe, chiếc này chưa từng được đăng ký trước.”

Tôi liếc anh ta một cái sắc như dao.

Cố Thanh Phong bước xuống khỏi siêu xe.

Cổ áo sơ mi anh ta hơi mở, vẻ mặt mệt mỏi.

“Nam Kha, chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Tôi liếc đồng hồ, thản nhiên đáp:
“Năm phút. Ở đây, nói luôn đi.”

Anh ta mở cửa xe:
“Chuyện này rất quan trọng. Ít nhất vào trong xe nói một lát.”

Tôi đứng yên, không nhúc nhích.

Cố Thanh Phong liếc sang trợ lý Lục, nhưng anh ta cũng không hề động đậy.

Bất đắc dĩ, Cố Thanh Phong lên tiếng:
“Trợ lý Lục, nếu chuyện tôi sắp nói bị rò rỉ, giá trị thị trường của Nam thị ngày mai sẽ bay hơi ít nhất năm mươi tỷ.”

“Cho nên, bây giờ, ngay lập tức, qua thang máy canh chừng, không cho ai lại gần đây.”

Trợ lý Lục nhìn tôi, tôi gật đầu, anh ta mới quay người đi.

Cố Thanh Phong bước đến gần, hít một hơi thật sâu, mệt mỏi nói:

“Nam Kha, Tề Minh Châu là em gái ruột của em.”

Thấy tôi không biến sắc, anh ta biết tôi không tin, lại bước lên một bước, thấp giọng nói:

“Sau khi chúng ta kết hôn không lâu, luật sư của cha em đã tìm gặp tôi, đưa cho tôi bản di chúc mà ông ấy đã chuẩn bị từ trước.”

“Cha em không chỉ có Nam Húc là con ngoài giá thú — Tề Minh Châu cũng là con gái ông ấy, được nuôi dưỡng ở nước ngoài. Mẹ cô ta mới là người mà cha em thật sự yêu.”

“Mẹ em và mẹ của Nam Húc… đều chỉ là người thay thế.”

“Cha em đã lập di chúc khi ông ấy 40 tuổi, nếu chẳng may ông gặp chuyện, toàn bộ Nam thị sẽ do em tiếp quản.”

“Nhưng đến khi em 25 tuổi, toàn bộ Nam thị phải chuyển giao lại cho Tề Minh Châu.”

“Tôi luôn chiều theo Tề Minh Châu là vì đã thỏa thuận với cô ta: tôi cho cô ta tài sản và nguồn lực tương đương Nam thị, đáp ứng một vài yêu cầu, còn cô ta sẽ mãi mãi giữ kín chuyện này.”

Tôi sững sờ nhìn anh ta.

Không thể nào chấp nhận được sự thật đó.

Người cha luôn yêu thương tôi từ bé, hóa ra chỉ coi tôi là công cụ.

Tình cảm giữa cha mẹ, hóa ra cũng chỉ là lớp vỏ dối trá.

Còn người đàn ông từng ngủ bên cạnh tôi, giấu tôi tất cả mọi chuyện, rồi lại nói là vì muốn tốt cho tôi.

Tất cả những buồn bã, đau đớn, tưởng nhớ suốt bao năm qua của tôi — hóa ra đều chỉ là một trò cười.

Cái tên “Tề Minh Châu” — nghe thôi cũng biết là đứa trẻ được sinh ra với tình yêu và kỳ vọng.

Tôi nghiến răng, túm chặt cổ áo Cố Thanh Phong, kích động hỏi:

“Nếu đã muốn giấu thì tại sao không giấu đến cùng?!”

“Nếu đã giao dịch xong xuôi, tại sao còn nói cho tôi biết?!”

Anh ta nhắm mắt lại, giọng đầy đau đớn:

“Vì anh biết… em đã thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn với anh rồi.”

“Nam Kha, anh hiểu rõ cha mẹ có ý nghĩa thế nào với em. Họ mất đúng lúc em đang hạnh phúc nhất đời, Nam thị là di vật cuối cùng họ để lại cho em, anh chỉ muốn bảo vệ mảnh ký ức trong sáng cuối cùng đó.”

“Nhưng… anh yêu em, Nam Kha.”

“Anh đã có trong tay toàn bộ tài liệu di chúc, cũng sắp sắp xếp để đưa Tề Minh Châu ra nước ngoài định cư. Chỉ cần thêm chút thời gian nữa, anh sẽ có thể quay lại bên em.”

“Nhưng em đã thật sự muốn dứt tình rồi!”

“Nam Kha… nếu cái giá phải trả là mất em vĩnh viễn, thì anh thà vạch trần mọi chuyện.”

Anh ta cầm lấy tay tôi, đặt lên hông mình.

“Còn nhớ ba ngày sau khi em sinh con, anh nói phải đi công tác không?”

“Thật ra không phải.”

“Anh biết em sau sinh khó mà đau đớn đến mức tự đâm chính mình.”

“Khoảng thời gian đó… anh nằm mê man trong bệnh viện.”

Tôi hốt hoảng đẩy anh ta ra, lùi lại một bước.

Cố Thanh Phong nhìn tôi đầy đau thương, vẫn tiếp tục:

“Lần Nam thị thiếu vốn đó, đúng là anh đã hứa với Tề Minh Châu sẽ không giúp em. Nhưng anh đã dùng mảnh đất ở phía Tây thành phố để đổi lấy sự giúp đỡ của ông Bành — bạn cũ của cha em.”

“Nam Kha, em thật sự nghĩ sau khi cha em mất, những thương nhân già đời kia còn nhớ tình nghĩa sao?”

“Lần Nam Húc gặp chuyện ở Đông Thành, anh đưa Tề Minh Châu ra nước ngoài — không phải đi trượt tuyết. Mà là để tiêu hủy bản sao đoạn video di chúc mà cô ta lén giữ.”

Ánh mắt anh ta chất chứa dày đặc đau thương, như một lưỡi dao cắm thẳng vào ngực tôi.

Tôi không chịu nổi nữa, lảo đảo quay người, bước về phía xe.

Nhưng mới đi được hai bước, trước mắt tôi tối sầm lại — và tôi ngã gục xuống.