Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc chương truyện!
Chỉ sau nửa năm im hơi lặng tiếng, hắn lại bắt đầu giở trò.
Giữa đêm khuya, đúng 3 giờ sáng, hắn nhắn cho tôi một tin:
【Chuyện trước đây là lỗi của anh, anh thật lòng xin lỗi.】
【Anh còn cơ hội không?】
Khóe miệng tôi giật giật — nửa đêm gửi mấy câu tào lao gì vậy trời?
Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi thẳng tay nhắn lại hai chữ:
【Không có!】
Rồi lại block nốt cái số mới toanh kia của hắn.
Ai ngờ, hôm sau Triệu Thành lại chủ động nhắn tin mời tôi đi leo núi cùng.
Từ đó, ba người chúng tôi bề ngoài xem như xí xóa hiềm khích, mạnh ai nấy sống, không can thiệp vào đời nhau.
Tôi nhìn vị trí anh ta gửi — là một ngọn núi hoang vắng, xa xôi, hẻo lánh.
Tưởng tôi không biết lên mạng hay sao?
Leo núi chỉ là cái cớ, chứ thật ra là muốn nhân cơ hội ra tay với tôi thì có.
Đã vậy, tôi cũng sẽ “chơi” tới cùng với hai người bọn họ!
13
Hôm sau, tôi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ từ sớm.
Đeo theo đủ loại dụng cụ phòng thân — nào là bình xịt hơi cay, gậy điện, móng leo núi,…
Trên cổ còn đeo thêm một chiếc camera siêu nhỏ.
Vừa gặp tôi, Triệu Thành và Cam Tinh đã liếc mắt ra hiệu cho nhau, vẻ mặt như thể “mọi chuyện nằm trong kế hoạch”.
Sau đó, họ dẫn tôi bắt đầu leo núi.
Cam Tinh còn cố tỏ ra thân thiết, khoác tay tôi cười ngọt ngào:
“Chị Liêu Dao, chị đồng ý đến thật sự khiến em mừng lắm luôn ấy!”
“Nói thật là trong lòng em luôn cảm thấy áy náy, rất có lỗi với chị.”
“Nên em mới bảo Triệu Thành nhất định phải gặp chị trực tiếp để xin lỗi.”
Tôi âm thầm đảo mắt một vòng — ai muốn tới chứ? Là vì nếu không đi, tụi bây còn tiếp tục thay số làm phiền.
Cứ vậy kéo dài thì chẳng có ngày yên thân. Thà dứt điểm luôn hôm nay, cho hai đứa bọn họ “nếm trái đắng”, rồi mới yên ổn được.
“Không sao đâu, em khách sáo quá. Thật ra chuyện lúc trước chị quên từ lâu rồi.”
“Chuyện tất đen, chuyện mèo hoang quyến rũ, rồi chuyện xé áo trên giường gì đó…”
“Thật đấy, chị là người hay quên lắm, không nhớ gì đâu.”
Cam Tinh nghe đến đó thì mặt tối sầm lại, trông như vừa ăn phải ruồi.
Nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng, tiếp tục kéo tay tôi bước về phía con đường dốc nguy hiểm hơn.
Triệu Thành thì cứ đi trước dẫn đường, mắt dáo dác như đang tìm chỗ nào “thuận tiện” để ra tay.
Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã đến trước một tảng đá lớn nhô ra khỏi vách núi.
Chỗ đó không hề có lan can hay dây bảo hộ, chỉ cần sơ sẩy một chút là ngã xuống vực ngay.
Triệu Thành và Cam Tinh lại liếc nhau — rõ ràng là bắt đầu hành động.
“Hôm nay gặp lại nhau vui vẻ thế này, hay là tụi mình chụp một tấm hình kỷ niệm đi?”
“Lên đi Liêu Dao, chị đứng chỗ đó nè.”
“Chị cao, đứng ngay đó chắc chắn sẽ đẹp lắm. Giang tay ra nữa, kiểu như ôm lấy tự do ấy!”
Vừa nói, Triệu Thành vừa hăng hái chỉ đạo như đạo diễn.
Nếu tôi thực sự dang tay, không nghi ngờ gì hắn sẽ đẩy tôi rơi xuống luôn.
Tôi làm bộ như tin tưởng, từ từ bước đến vị trí đó.
Triệu Thành cầm máy ảnh, cười đắc ý, từ từ tiến lại gần.
Ngay lúc hắn chuẩn bị đưa tay ra đẩy —Tôi đột ngột rút từ trong balo ra cây gậy điện, chưa kịp bật thì Triệu Thành đã hoảng đến mức bước hụt.
Hắn hoảng hốt lùi lại, mất thăng bằng rồi…
Lăn thẳng xuống vực.
14
Cam Tinh lúc này còn đang trốn phía sau hóng drama.
Thấy cảnh đó thì hét ầm lên, lao tới.
Cô ta chỉ tay vào tôi, lắp bắp hét lớn:
“Cô! Cô là hung thủ giết người! Cô giết người rồi!”
“Tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô, cô chờ mà vào tù đi!”
Tôi khẽ cười khẩy — quay mặt nhanh thật nhỉ.
Triệu Thành vừa rơi xuống, phản xạ đầu tiên không phải gọi cứu hộ, mà là lập tức đổ tội cho tôi.
Cũng đúng thôi, nếu Triệu Thành chết, tôi bị bắt,thì người thắng cuộc sau cùng chẳng phải Cam Tinh hay sao?
Thế nên tôi lập tức túm lấy Cam Tinh, ấn đầu cô ta về phía vách đá:
“Cô đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”
“Triệu Thành sao lại rơi xuống được nhỉ? Cam Tinh, cô giúp tôi nhìn xem anh ta rơi ở đâu rồi, cô có thấy không?”
Cam Tinh vùng vẫy điên cuồng, sợ hãi đến mức như muốn vỡ tim ra.
“Cứu mạng! Cứu tôi với! Tôi không thấy! Tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi!”
“Không phải chị giết, thật mà! Là anh ta tự ngã, là anh ta đáng đời!”
Lúc đó tôi mới buông tay ra, còn phủi phủi tay đầy chán ghét.
Cam Tinh sợ đến mức run cầm cập, cả người không ngừng co giật,thậm chí… còn sợ đến mức tè ra quần.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian rơi chắc cũng đủ để “gặp chuyện bất trắc”, nên mới gọi báo cảnh sát.
Tiếc là hắn ta lại rơi trúng một nhánh cây, không chết.
Chỉ bị gãy tay, gãy chân, mặt mày trầy xước thôi.
Hắn với Cam Tinh còn định giở bài cũ, vu oan ngược lại, nói tôi cố ý đẩy hắn xuống.
Nhưng trên người tôi có gắn camera, từ đầu đến cuối đều có ghi hình làm bằng chứng.
Tôi chưa từng chạm vào hắn,
trái lại, là hắn chủ động dụ tôi đến nơi hẻo lánh, rồi có hành vi định đẩy tôi từ phía sau.
Cảnh sát nghi ngờ hắn có ý định mưu sát từ trước.
Triệu Thành vốn đã chột dạ, nghe cảnh sát phân tích thì càng thêm hoảng,cuối cùng cũng không dám kiện ngược nữa, chỉ đành cúi đầu ngậm đắng nuốt cay.
Nhất là sau khi biết Cam Tinh không hề gọi cứu hộ ngay lập tức, hai người bắt đầu quay sang cắn xé nhau.
Tôi nhìn cảnh hai người trở mặt, hệt như hề kịch, không nhịn được bật cười.
Coi như lần này Triệu Thành cũng được một bài học nhớ đời, chắc chẳng dám bén mảng đến tôi nữa đâu.
Dù sao thì cũng phải dưỡng thương ít nhất vài tháng.
Kể từ hôm đó, tôi gần như không còn thấy bóng dáng Triệu Thành và Cam Tinh suốt gần một năm.
Nghe nói sau đó hai người chia tay, Cam Tinh được một đại gia bao nuôi,còn Triệu Thành thì phải sống lay lắt bằng mấy công việc làm thêm lặt vặt.
Tôi ôm lấy Phát Tài, vuốt nhẹ vào cái mũi bé xíu của nó, thở dài một hơi:
“Đúng là ác giả ác báo. May mà tụi mình sống càng ngày càng ổn rồi, đúng không nè~”
Phát Tài lười biếng ngáp một cái, rồi rúc sâu vào lòng tôi.
Cuộc sống như vậy, bình dị mà hạnh phúc.
Chỉ là tôi không ngờ — sự bình yên ấy lại bị phá vỡ quá nhanh.
Vì không kham nổi chi phí điều trị y tế, Triệu Thành rơi vào cảnh nợ nần chồng chất.
Hắn đi tìm Cam Tinh xin tiền, không được thì nổi điên, đâm cô ta trọng thương rồi trốn chạy, trở thành tội phạm truy nã.
Khi tôi nghe tin, vừa sốc vừa thấy lạnh sống lưng.
Một con người, khi đã đến đường cùng, thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Quả nhiên, ngay tối hôm đó, hắn phá cửa sổ đột nhập vào nhà tôi, bắt cóc Phát Tài.
Khi tôi phát hiện ra Phát Tài biến mất, thì mọi chuyện đã quá muộn.
15
Ba ngày sau khi Phát Tài mất tích, tôi nhận được một bức thư từ Triệu Thành.
Bên trong là một tấm ảnh của Phát Tài, kèm theo một đống chữ lằng nhằng đe dọa, tống tiền.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tình trạng của Phát Tài đã tồi tệ đến mức khó nhận ra.
Dưới mắt là những vệt lệ khô, bụng thì hóp lại đến mức gần như thấy xương — có lẽ đã nhịn ăn nhiều ngày.
Trong thư, Triệu Thành viết rằng nếu tôi không chuẩn bị đủ 1 triệu nhân dân tệ để hắn trốn ra nước ngoài,
thì hắn sẽ tra tấn, giết chết Phát Tài — để tôi vĩnh viễn không bao giờ được gặp lại nó.
Nhìn thấy Phát Tài tiều tụy đến mức ấy, tôi vừa giận vừa hoảng.
Nhưng tôi biết rất rõ, một khi hắn cầm được số tiền đó và trốn ra nước ngoài,
thì sẽ không còn ai có thể trừng phạt hắn nữa.
Vậy nên, tôi không thể để hắn dễ dàng thoát thân như vậy.
Tôi gỡ số điện thoại của hắn ra khỏi danh sách chặn, thử chủ động đề nghị một cuộc “giao dịch”.
“Triệu Thành, anh bình tĩnh lại đi, chỉ cần anh trả Phát Tài lại cho tôi, chuyện gì cũng có thể thương lượng.”
“Anh nghĩ cầm được một triệu thì sẽ sống yên ổn mãi mãi sao? Sau này thì tính sao?”
“Cho dù anh có chạy ra nước ngoài, nhưng số tiền đó tiêu được bao lâu?”
“Con người phải biết nhìn xa trông rộng. Nói thật với anh, tài khoản của Phát Tài ba tháng thôi cũng kiếm được từng ấy tiền.”
“Hay là thế này, tối nay chúng ta gặp mặt.”
“Anh trả mèo lại cho tôi, sau này mỗi tháng tôi chia cho anh một nửa lợi nhuận, năm mươi năm mươi!”
Lúc đầu Triệu Thành còn đang kích động, dứt khoát từ chối gặp mặt.
Nhưng khi nghe nói Phát Tài mỗi tháng có thể kiếm đến cả trăm triệu, hắn bắt đầu dao động.
Hơi nghi ngờ hỏi lại:
“Con mèo chết tiệt đó thật sự kiếm được nhiều vậy à? Thế thì cô đưa tiền thẳng cho tôi là được rồi còn gì?”
Tôi siết chặt nắm tay, nhanh chóng nghĩ ra lời đối đáp:
“Không phải tôi không muốn đưa, mà là tiền còn đang nằm trong tài khoản, mỗi ngày bị giới hạn rút.”
“Giờ anh có giết Phát Tài cũng chẳng giải quyết được gì. Nó chỉ là một con mèo.”
“Thay vì vậy, cứ làm theo lời tôi nói, tôi đảm bảo không lừa anh!”
“Tối nay tôi đăng nhập tài khoản ngay trên điện thoại của anh, liên kết tài khoản ngân hàng của anh, để chính anh nhìn thấy tiền vào như thế nào!”
Triệu Thành phân vân một lúc lâu, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của tiền bạc.
Hắn đồng ý gặp tôi lúc 3 giờ sáng — một tay giao tài khoản, một tay nhận lại mèo.
Ngay sau khi chốt lịch với hắn, tôi lập tức gọi báo cảnh sát.
Cơ hội chỉ có một lần, lần này phải bắt hắn ngồi tù đến mòn đít!
Tuy nhiên, Triệu Thành cũng rất cảnh giác.
Hẹn 3 giờ mà đến tận 4 giờ sáng mới chịu xuất hiện.
Hắn còn luôn mang Phát Tài sau lưng, không cho tôi lại gần.
Trong tình huống đó, cảnh sát cũng không dám manh động, sợ hắn làm hại đến Phát Tài.
Lợi dụng lúc giúp hắn đăng nhập tài khoản, tôi nghiến răng — rút ngay gậy điện ra chích thẳng vào người hắn.
Hắn bị đánh bất ngờ, đau quá ngã nhào xuống đất.
Vừa định thò tay vào balo sau lưng, tôi lập tức xịt thẳng bình xịt hơi cay vào mắt hắn.
Hắn chẳng còn cách nào, chỉ có thể dùng tay che mặt, loạng choạng.
Cảnh sát ngay lập tức xông vào, khống chế và bắt giữ hắn tại chỗ.
May mà Phát Tài chỉ bị hoảng loạn nhẹ, không có thương tích gì.
Sau khi được cứu ra, nó còn vung vuốt cào cho Triệu Thành mấy đường rõ dài lên tay.
Triệu Thành nghiến răng nghiến lợi, không ngừng buông lời đe dọa tôi:
“Cô cứ chờ đấy! Tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
Tiếc thay, hắn có muốn chờ, cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi.
Với tội danh cố ý gây thương tích và tống tiền, cộng thêm nhiều tình tiết tăng nặng, hắn bị tuyên án hơn chục năm tù.
Còn tôi, tranh thủ thời gian này thu dọn mọi thứ, đưa Phát Tài rời khỏi thành phố.
Tôi đến một nơi mà hắn vĩnh viễn không thể tìm ra tôi được nữa.
Dù đi đâu, chỉ cần có Phát Tài bên cạnh, nơi đó… chính là nhà.