“Cố thiếu chính thức được xác định là người thừa kế tập đoàn Cố thị. Gia đình đã sớm chuẩn bị đối tượng kết hôn cho cậu ấy.”
“Cô là một quả phụ, chẳng biết liêm sỉ, nhân lúc Cố thiếu gặp chuyện mà cố tình dụ dỗ đại thiếu gia.”
“Cô nghĩ, cậu ấy sẽ bỏ qua cho cô sao?”
Sau cơn đau nhói như xé toạc nơi lồng ngực, tôi lịm đi.
Lúc mở mắt ra lần nữa, trước mắt tôi không còn là quản gia nhà họ Cố – kẻ từng nhổ nước bọt vào mặt tôi.
Cũng không còn là những sợi xích sắt ngột ngạt, lạnh lẽo.
Mà là căn hộ nhỏ của tôi.
Nhìn căn phòng quen thuộc đã sống nhiều năm, đầu óc tôi nhất thời choáng váng.
Chẳng phải tôi đã bị tên quản gia nhà họ Cố dùng dao giết chếc rồi sao?
Sao lại quay về nơi này?
Mãi cho đến khi cảm nhận được cánh tay đang ôm chặt lấy eo mình, tôi mới bừng tỉnh.
Tôi sống lại rồi!
Quay về khoảng thời gian mọi sai lầm còn chưa bắt đầu!
Nhìn cậu thiếu niên đang ngủ say bên cạnh – chính là đứa cháu trai tôi từng nuôi, tên thật là Tống Dạ, về sau sẽ trở thành Cố Dạ, người thừa kế nhà họ Cố – tôi hoảng hốt đưa chân đạp cậu ta xuống giường.
Thằng bé ngốc ngủ ngon lành, trong mơ còn mút ngón tay cái. Không ngờ bị tôi đạp xuống đất, “rầm” một tiếng ngã lăn, mặt mũi ngơ ngác.
Nó mở to đôi mắt trong veo xinh đẹp, môi mím lại, sắp khóc đến nơi.
“Thím làm gì thế? Sao lại đạp A Dạ?”
“Thím không thương A Dạ nữa rồi… hu hu hu…”
Kiếp trước, Tống Dạ được cha nuôi nhận về khi khoảng mười tuổi, hiện tại vừa tròn mười tám.
Vì cú sốc tinh thần mà trí tuệ chỉ như đứa trẻ ba tuổi.
Thế mà tôi, ngày ngày kề cận, lại dần nảy sinh ham muốn với thân thể cậu ta, dụ dỗ cậu ngủ chung giường với mình.
Tôi nói chân mình lạnh, cậu ta liền ngoan ngoãn ôm lấy bàn chân ngọc của tôi vào lòng, để mặc đầu ngón chân tôi cọ qua cọ lại trên lồng ngực và cơ bụng săn chắc của cậu.
Dù là một thằng ngốc chẳng hiểu chuyện nam nữ, nhưng vẫn có cảm giác như bao người khác.
“Thím, A Dạ thấy kỳ lạ quá… A Dạ khó chịu lắm…”
Vậy mà tôi lại thừa cơ ngồi lên người cậu, hai tay lần mò trên lồng ngực trần trụi, từng luồng hơi nóng thổi bên tai cậu.
“Chỗ nào khó chịu nào?”
“Nói cho thím nghe đi, thím giúp con…”
Kiếp trước, tôi chính là dùng cách đó để dụ dỗ cậu, từng chút một khiến cậu cùng tôi làm những chuyện không biết xấu hổ, hết lần này đến lần khác.
Phòng ngủ, ghế sofa, nhà bếp, cả trong phòng tắm… nơi đâu cũng đầy dấu vết của chúng tôi.
Tống Dạ dù đầu óc kém cỏi, nhưng lại cực kỳ ăn ý với tôi.
Dưới sự phối hợp của cậu ta, thân thể tôi càng trở nên mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ cũng ngứa ran như có sâu bò qua, vừa ngưa ngứa, vừa kích thích đến phát cuồng.
Nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ không thể quay lại…
Cảm giác con dao lạnh ngắt đ/â/m thẳng vào ngực vẫn như đang lặp đi lặp lại trong đầu.
Giờ đây khi đối mặt với cậu thiếu gia ấy một lần nữa, tôi còn đâu dám khởi lên bất kỳ tham vọng hay ý nghĩ chiếm đoạt nào?
Chương 2
Tôi vội vàng mặc lại đồ ngủ, cố giữ vẻ bình tĩnh, nghiêm túc mở miệng:
“A Dạ ngoan, là thím không đúng. Thím đưa con về phòng ngủ nhé.”
Tống Dạ xoa đầu, nơi vừa bị đập xuống đất, mặt mũi ngơ ngác:
“Không phải thím nói thấy khó chịu, muốn A Dạ giúp thím sao?”
“À! Không không! Thím thấy khỏe lắm!”
“Đêm khuya rồi, con mau về phòng ngủ đi!”
Tôi kéo Tống Dạ từ dưới đất dậy, rồi không chần chừ, đẩy thẳng cậu ra ngoài.
Mặc kệ cậu ở bên ngoài gõ cửa gọi tên tôi, tôi chỉ biết ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch, tự nhủ với bản thân:
“Giang Thanh Nguyệt, lần này mày tuyệt đối không được vì tham luyến nhục dục mà chếc thảm thêm lần nữa!”
Kiếp trước, tôi vừa làm lễ cưới với người chồng lập trình viên xong chưa được bao lâu,
anh ấy đã đột tử vì thức đêm tăng ca ở công ty.
Tôi và đứa cháu ngốc của anh – Tống Dạ – từ đó nương tựa vào nhau mà sống.
Trong đám tang của chồng, tôi khóc đến suýt ngất.
Người thân, hàng xóm đều bảo tôi mệnh khổ: sáng vừa làm cô dâu, tối đã thành quả phụ.
Họ hàng nhà họ Tống dặn dò tôi phải chăm sóc tốt cho đứa cháu trai, có chuyện gì khó khăn thì cứ đến tìm họ.
Tôi gật đầu đồng ý hết, sau đó tiễn từng người ra cửa.
Trong lòng tôi lại nghĩ: nói thì hay lắm, chứ người phải làm quả phụ đâu phải là họ!
Dù tâm lý tôi có mạnh mẽ đến đâu, những đêm khuya thanh vắng vẫn không tránh khỏi ôm bình tro cốt của chồng mà uống rượu giải sầu.
Nửa đêm đầu, tôi chìm trong những hồi ức vui vẻ khi cùng anh xem phim.
Nửa đêm sau, tôi – trong cơn men say – lại đưa bàn tay tội lỗi chạm đến đứa cháu ngốc của anh.
“Chú mày nợ tao, thì mày trả thay đi!”
“Chú mày nuôi mày bao nhiêu năm, giờ là lúc mày báo đáp rồi đấy!”
“Ngoan ngoãn để thím ôm một cái, nếu không thì khỏi ăn món ngon!”
Thằng bé ngốc bị tôi đè xuống đất, ra sức giãy giụa:
“Thím đừng mà! Thím như vậy lạ quá!”
Tôi vừa kéo quần cậu ta, vừa vòng tay ôm cổ thì thầm:
“Lạ chỗ nào? Chú mày không phải vẫn ở đây sao? Ảnh cũng đâu có phản đối!”
Lúc đó bình tro cốt của chồng tôi đặt ngay bên cạnh – tất nhiên không thể lên tiếng được.
Nhưng nghĩ lại, chắc anh đã hận tôi đến tận xương tủy.
Nếu không, kiếp trước tôi đâu phải chịu kết cục thảm khốc như thế.
Chương 3
Khi nghe tin người nhà họ Tống lại đến, tôi đau đớn đến mức bật khóc thành tiếng.
“A Tống ơi! Sao anh lại chếc như thế này hả!”
“Bỏ lại em với đứa cháu trai ngốc nghếch của anh, em biết phải sống sao đây?”
“Hu hu, em cũng muốn đi theo anh cho xong…”
Người ngoài chỉ nghĩ tôi đau lòng vì mất chồng, đâu ai hay tôi đang khóc cho chính số phận kiếp trước của mình.
Rõ ràng là người từng cùng tôi đầu gối tay ấp, từng đêm dây dưa không dứt, vậy mà sau khi khôi phục trí nhớ, lại có thể trở mặt tàn nhẫn đến vậy.
Cứ như người từng ôm tôi suốt đêm, từng cười, từng gọi tên tôi dịu dàng kia… chưa từng tồn tại.
Làm quả phụ thì sao chứ?
Ngay cả chú ruột cậu ta còn chưa từng chạm vào tôi!
Nghĩ đến đây, lòng tôi bỗng dâng lên oán hận.
Bề ngoài thì ngốc nghếch, thật ra cũng chỉ là một kẻ bạc tình vô tâm!
Tống Dạ ngồi bên cạnh thấy tôi khóc thương tâm, cũng òa lên khóc theo.
Thấy tôi trừng mắt nhìn, cậu ta lại ngơ ngác nhìn lại tôi:
“Thím, sao lại trừng A Dạ? A Dạ làm gì sai à?”
Dĩ nhiên là tôi đang nghĩ…
Thay vì đợi cậu sau này tỉnh táo lại rồi cầm dao đ/â/m chếc tôi,
chi bằng nhân lúc đầu óc cậu còn chưa hồi phục, tôi ra tay trước, tiễn cậu đi gặp chú mình luôn cho rồi!
Nhưng lời đến miệng lại biến thành:
“Giờ chú con không còn nữa, nhà họ Tống cũng chỉ còn lại hai ta…”
“Về sau biết sống sao đây… hu hu hu…”
Tuy đầu óc ngốc nghếch, nhưng Tống Dạ lại rất biết nói lời dỗ dành khiến tôi mềm lòng.
“Sau này chú không còn nữa, A Dạ sẽ chăm sóc thím!”
“A Dạ sẽ nấu cơm, quét nhà, giặt đồ giúp thím!”
“Nhất định không để thím phải khổ chút nào!”
Nghe đến đó, tôi vẫn không kiềm được nỗi chua xót trong lòng.
Tôi là đứa trẻ lớn lên trong trại trẻ mồ côi, sau khi được nhận nuôi thì lại sống kiếp ăn nhờ ở đậu.
Khi nhà người ta có con ruột, họ chẳng chút luyến tiếc, nhận tám vạn tám tiền sính lễ rồi gả tôi vào nhà họ Tống.
Thế nhưng, tôi chưa từng cam tâm với số phận ấy.
Kiếp trước, nếu không phải vì Tống Dạ có ngoại hình xuất chúng, ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại còn khéo léo lo toan mọi việc trong nhà đâu ra đấy, thì tôi làm sao để mắt tới một kẻ ngốc như cậu ta?
Giờ nghĩ lại, một đứa trẻ không cha không mẹ, không người thân, sống nhờ vào một bà thím như tôi,
rốt cuộc là ai dạy nó nói ra được những lời như thế?
Huống chi, sau này tôi mới biết, cậu ta chẳng phải bệnh thật, mà là do cú sốc tinh thần quá mạnh nên mới trở nên ngốc nghếch, trí nhớ cũng mất sạch.
Thế thì ở ngay trước mắt tôi, cậu ta đã được giải độc thế nào, làm sao khôi phục ký ức và thân phận?
Nghĩ tới nghĩ lui, chắc hẳn phía sau cậu đã sớm có người của thế lực lớn âm thầm giúp đỡ.
Vừa nghĩ đến những chuyện đó, toàn thân tôi lập tức lạnh toát.
Chương 4
Tôi quay lại nhìn những người đang đến viếng trong nhà, ai nấy đều khiến tôi nảy sinh nghi ngờ.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi không dám manh động nữa, cũng chẳng dám khởi lên bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào, chỉ dặn lòng sẽ làm một người thím bình thường, nhất định không được giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước.
“A Dạ, đừng buồn nữa!”
“Chú không còn, vẫn còn thím ở đây với con!”
“Thím nhất định sẽ đối xử với con như cháu ruột!”
Tống Dạ nghe vậy, vừa hít mũi vừa ngây ngốc nhìn tôi, nói:
“Thật hả thím? Vậy tối nay con được ngủ với thím không? A Dạ không dám ngủ một mình, con sợ lắm…”
Lời này vừa thốt ra khiến tôi hoảng hốt, vội vàng đưa tay bịt miệng cậu lại.
“Con đang nói bậy bạ cái gì thế!”
May mà cậu ta nói không to, nếu không chắc tôi đã ngất giữa đám tang mất rồi.
Tống Dạ không hiểu mình sai chỗ nào, chỉ tròn mắt vô tội nhìn tôi.
Tôi đành hạ giọng dỗ dành, cố gắng đ/á/nh lạc hướng:
“A Dạ đừng kêu nữa, chưa đến giờ ăn đâu.”
“Con ngoan ngoãn quỳ xuống giữ linh cho chú, đừng nói gì hết nhé.”
“Đợi lát nữa, thím sẽ cho A Dạ ăn kẹo ngon, chịu không nào?”
Tống Dạ vốn định hỏi tôi, sao tự nhiên lại bịt miệng cậu.
Nhưng vừa nghe nói lát nữa được ăn kẹo, lập tức quên sạch mọi chuyện.
Cậu vỗ tay reo lên: “Được! A Dạ muốn ăn kẹo!”
“A Dạ ngoan! A Dạ không làm ồn nữa!”
Tôi xoa đầu cậu, dịu giọng: “A Dạ ngoan lắm!”
Nhưng trong lòng thì thầm mắng chửi: Tên đàn ông khốn nạn, lúc giả vờ thì thật biết cách làm ra vẻ dễ thương!
Đến tận chiều tối, cuối cùng cũng tiễn được hết họ hàng thân thích đến viếng.
Tôi vừa định hâm lại đồ ăn, tính ăn tạm với Tống Dạ vài miếng cho qua bữa.
Không ngờ cậu ta đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy tôi, mạnh mẽ đẩy tôi áp sát vào cánh cửa bếp.
Hơi thở nóng rực, giọng nói trầm khàn như dòng điện xẹt thẳng qua tai tôi —
quá đỗi quen thuộc, khiến cả người tôi cứng đờ.