4.
Công chúa Tấn Dương trầm mặc một lát rồi đáp Vệ Kỳ:
“Nàng ta tên là Xuân Vân, người ở Bình Nam, còn những chuyện khác ta không rõ, để ta hỏi thêm rồi sẽ nói lại với chàng.”
Nàng nói dối mà nét mặt vô cùng bình tĩnh, không lộ ra chút sơ hở nào.
Ta tên là Từ A Man, dù cái tên này có phần qua loa, ta không thích lắm, nhưng ta càng không thích bị gọi là Xuân Vân.
Vệ Kỳ nghe xong, lại hỏi:
“Thần còn một chuyện muốn hỏi công chúa. Nghe nói ngày phản quân công thành, trong cung có lệnh triệu thê tử của thần vào tránh nạn, không biết công chúa có gặp nàng ấy không?”
“Thê tử.” Công chúa Tấn Dương thoáng lộ vẻ không vui.
Vệ Kỳ khẽ gật đầu:
“Hôm đó thần đi thủ thành, trước khi đi đã dặn nàng ở lại trong phủ, không được ra ngoài. Nhưng hôm qua khi thần về phủ, đã không còn thấy nàng, cả thị nữ và hộ vệ cũng không có.
Nàng tuy tính cách có chút hiếu động, nhưng không phải người không biết nặng nhẹ. Thần nghĩ, ngoài việc bị triệu vào cung, nàng chắc chắn sẽ không tùy tiện rời khỏi phủ.”
Công chúa Tấn Dương nhìn hắn, bình thản đáp:
“Phụ hoàng quả thật có triệu thê tử của các triều thần vào cung lánh nạn, nhưng có người không đến, cũng có người bị phản quân giết trên đường. Cụ thể thế nào, ta cũng không rõ.”
Vệ Kỳ sắc mặt trầm xuống, xoay người bước ra khỏi điện.
“Chàng định đi đâu? Không thể ở lại với ta một chút sao? Ta đã đợi chàng lâu lắm rồi.” Công chúa Tấn Dương ngăn hắn lại.
Vệ Kỳ đáp:
“Phản quân vừa đầu hàng, thần còn quân vụ cần xử lý.”
“A Kỳ, đầu tháng là sinh thần của ta, chàng sẽ đến chứ?” Công chúa Tấn Dương dịu dàng hỏi.
Vệ Kỳ nhìn nàng, cuối cùng vẫn gật đầu, sau đó rời đi.
Ta cảm thấy khó chịu trong lòng. Vệ Kỳ chưa từng cùng ta đón sinh thần, hắn luôn bận rộn với việc tuần phòng.
Công chúa Tấn Dương cắn môi, nhìn bóng hắn khuất dần:
“Người đâu.”
Vài bóng đen như u linh xuất hiện sau lưng nàng.
“Tìm cho ra thi thể của Từ A Man, sau đó thiêu hủy toàn bộ, không để lại bất kỳ dấu vết nào.”
Giọng nói của nàng lạnh lùng ra lệnh.
5.
Ta lặng lẽ theo sau Vệ Kỳ, lúc này trời đã tối hẳn.
Hắn bước đi nhanh hơn cả lúc đến, gió lạnh mang theo những bông tuyết rơi trên hàng mi hắn, đọng lại thành những giọt nước nhỏ li ti.
Ta nhớ lại ngày thành thân cùng hắn, khi hắn bước vào phòng cũng mang dáng vẻ như vậy, toàn thân lạnh lẽo, hàng mi ướt đẫm những giọt nước.
Khi ấy, Vệ gia đã ở Bắc địa ba năm, Vệ Kỳ cũng vừa tròn hai mươi tuổi, nhưng không một ai dám gả con gái cho hắn.
Mọi người đều nghĩ Vệ gia sớm muộn gì cũng sẽ bị thiên tử tru di cửu tộc.
Những năm đó, nhiều con cháu Vệ gia đã ngã xuống nơi chiến trường, dòng họ rất cần có người nối dõi.
Cha ta vì thua bạc mà mắc nợ, nên đã gả ta cho hắn.
Đêm ấy, ta hồi hộp nhìn hắn, còn hắn lặng lẽ quan sát ta.
Khi ấy, ta chưa biết mình có dung mạo giống người trong lòng hắn. Ta chỉ nghĩ, mình sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, cùng hắn sinh con dưỡng cái.
Vì thế, ta chủ động bước lên giúp hắn cởi áo giáp.
Cuối cùng, hắn hôn ta, những giọt nước đọng trên hàng mi rơi xuống má ta, lạnh lẽo tựa như nước mắt.
Có lẽ, số mệnh đã được định đoạt ngay từ khoảnh khắc đó.
“Thiếu tướng quân Vệ, xin dừng bước.” Một giọng nói vang lên gọi hắn.
Ta cùng Vệ Kỳ quay đầu lại, người tới là Trương Ngự y trong cung, ông chính là người đã bắt mạch cho ta mấy ngày trước khi ta thấy không khỏe.
Nhưng còn chưa kịp nghe ông nói kết quả, thánh chỉ trong cung đã truyền đến.
Trương Ngự y sau vài câu chào hỏi liền nói:
“Thiếu phu nhân vẫn chưa tìm thấy sao?”
Vệ Kỳ gật đầu.
Trương Ngự y vẻ mặt lo lắng:
“Thiếu tướng quân, ngài phải cho thêm người tìm kiếm. Thiếu phu nhân đã mang thai được hai tháng, không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Vệ Kỳ sững người, kinh ngạc hỏi:
“Ông vừa nói gì?”
Trương Ngự y chậm rãi giải thích:
“Bảy ngày trước, lão phu bắt mạch cho thiếu phu nhân, phát hiện nàng đã mang thai được hai tháng. Nhưng lão phu bị vây trong cung, không thể thông báo với thiếu tướng quân.”
Ta ngây người lắng nghe, vô thức đưa tay đặt lên bụng mình. Ta… đã mang thai hai tháng rồi.
Ba năm qua ta và Vệ Kỳ thành thân, những ngày đầu ta từng mang thai một lần, nhưng sau khi cứu hắn từ chiến trường trở về không lâu, ta không may bị sảy thai. Từ đó, không có thêm tin tức gì nữa.
Lần này, hắn đưa ta về Thiên Đô là để trình tấu, đồng thời cũng để tìm thái y trong cung giúp ta điều dưỡng thân thể.
Không ngờ rằng, trước khi chúng ta đến Thiên Đô, đứa trẻ đã ở trong bụng ta rồi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, chẳng phải chính tay Vệ Kỳ đã giao ta và đứa trẻ cho quân phản loạn hay sao?
Nếu sau này hắn biết được sự thật này, ta không biết lòng hắn sẽ thế nào.
Sẽ vẫn bình thản như lúc ta sảy thai lần đầu?
Hay, hắn sẽ dành chút ít cảm tình nào đó cho ta và đứa trẻ?
Ta nhìn hắn, thấy tuyết phủ dày trên vai áo hắn.
Hắn bước chậm rãi trên con đường dài trong cung, ánh đèn dầu vàng vọt trên tường khiến đêm tuyết trở nên mờ mịt, hoang mang…
6.
Ra khỏi cổng cung, vài phó tướng của Vệ Kỳ liền tiến tới vây quanh hắn:
“Thiếu chủ, đã dò la được tin tức của thiếu phu nhân chưa?”
Thì ra hắn vào cung lúc nãy là để tìm hiểu tung tích của ta.
Vệ Kỳ lắc đầu:
“Nàng hôm ấy nhận chỉ vào cung. Các ngươi lập tức dẫn người tìm dọc theo đường dẫn đến cung. Đồng thời dán cáo thị cùng bức họa, ai cung cấp manh mối sẽ thưởng mười lạng vàng.”
Ta muốn nói với hắn rằng, ta đã không còn ở trong thành nữa, ta ở ngoài trại của quân phản loạn.
Dù hắn không có tình cảm với ta, cũng xin hãy vì ba năm nghĩa vợ chồng, giúp ta được an táng yên ổn.
Ở Bắc địa chúng ta, nếu người chết không được chôn cất, sẽ không có kiếp sau.
Nhưng hắn không thể nghe thấy.
Thật ra, chỉ cần hắn suy nghĩ cẩn thận một chút là có thể nhận ra vấn đề.
Chẳng hạn, vì sao thi thể của một thị nữ công chúa lại khiến quân phản loạn hài lòng mà không chút nghi ngờ.
Là vì hắn không muốn tin công chúa Tấn Dương có thể giết ta?
Hay… hắn không muốn tin rằng ta đã chết, và chính tay hắn đã đưa ta vào tay quân phản loạn?
Khi trở về Vệ phủ, phụ thân và nhị ca của hắn vẫn đang đợi.
Lần này, quân phản loạn vây thành, Vệ gia quân từ Bắc địa hành quân nghìn dặm, phối hợp trong ngoài với Vệ Kỳ, đánh bại phản quân.
Bắc địa khắc nghiệt, sáu năm thủ biên, chiến sự liên miên, dòng họ Vệ giờ đây chỉ còn lại ba cha con họ.
Vệ Kỳ nói với họ rằng ta đã mang thai. Phụ thân và nhị ca của hắn đều bất ngờ.
Phụ thân bảo rằng ta là người thông minh, chắc chắn đã trốn ở đâu đó, chưa biết phản quân đã bị dẹp. Ông khuyên Vệ Kỳ nên về phòng nghỉ ngơi trước.
Hai tháng thủ thành, hắn gần như không chợp mắt.
Khi Vệ Kỳ rời đi, ta nghe thấy nhị ca nói với phụ thân:
“Cha, con nghĩ A Man có lẽ đã không còn, hơn nữa chính là người trong cung ra tay.”
“Thận trọng lời nói!” Phụ thân nghiêm giọng quát. “Khi nào con mới học được sự cẩn trọng như A Kỳ? Con có biết xung quanh chúng ta có bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo không?”
Nhị ca cúi đầu, không nói gì thêm.
Phụ thân cũng lạnh lùng nhìn về phía hoàng cung.
Họ đã đoán được rằng ta đã chết.
Vậy tại sao Vệ Kỳ vẫn nghĩ rằng ta còn sống?